Siêu Cấp Cường Giả

Chương 41 : Sóng to gió lớn

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Trầm Thành có một nơi được xưng là " Nhất triều phát tường địa, lưỡng đại đế vương thành". Năm 1625 Nỗ Nhĩ Cáp Xích dời đô đến nơi này, sau đó Hoàng Thái Cực đổi tên là Thịnh Kinh, năm 1636 lúc này Hoàng Thái Cực đổi lại quốc hiệu là " Thanh", xây dựng vương triều nhà Thanh. Năm 1644, sau khi nhập quan thì quân Thanh đóng đô ở Bắc Kinh, lấy Thịnh Kinh làm kinh đô thứ hai, đặt các đại nội thần quản Đông Bắc ở nơi này.



Ngay lúc đó đại thần cầm quyền là người của Nạp Lan gia.



Nạp Lan gia cũng bắt đầu quật khởi từ lúc đó, đã truyền cho đến ngày hôm nay.



Mấy trăm năm rối loạn làm cho địa vị của gia tộc Nạp Lan khác xa hơn vào lúc ở Thanh triều nhưng mà cũng được xưng là một gia tộc có máu mặt ở Đông Bắc.



Bốn mươi năm trước, Nạp Lan gia bất đắc dĩ mới đem đại bản doanh từ Trầm Thành về đặt ở Đại Liên.



Hiện giờ, tổng bộ của Nạp Lan gia đặt trong một sơn trang ở ngoại thành Đại Liên, sơn trang chiếm diện tích khá lớn, bao gồm có trường săn bắn, sân đua ngựa cùng với sân Golf xa hoa ở bên trong.



Giữa trưa, ánh nắng chiếu vào trong trang viên của Nạp Lan gia tộc làm cho không khí ở nơi này có thêm một ít hơi thở ấm áp.



Biệt thự số 1 trong trang viên, bao gồm cả Nạp Lan Trường Sinh ở bên trong, toàn bộ thành viên trung tâm của Nạp Lan gia đã tập trung trong đại sảnh lầu một, vẻ mặt của ai cũng hiện lên vẻ lo lắng, sốt ruột.



Bởi vì giờ phút này, Miêu lão gia tử đang xem bệnh cho Nạp Lan lão gia tử, Nạp Lan Dịch Đức.



- Nhị ca, anh nói Miêu thần ý có thể chưa khỏi cho cha sao?



Có lẽ là không khí quá mức bị kìm nén cho nên Nạp Lan Ngũ Khải chỉ cảm thấy có một tòa núi lớn đang đè nặng trong lòng của mình, hắn vô cùng khó chịu cho nên không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn, hỏi Nạp Lan Trường Sinh một câu, không khí trong đại sảnh liền bị đánh vỡ.



"Xoạch! Xoạch!"



Không đợi Nạp Lan Trường Sinh mở miệng, mọi người đã nghe được tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Phát hiện này làm cho đám người Nạp Lan Trường Sinh liền ngẩn ra sau đó cả đám không hẹn mà cùng đứng dậy rồi nhìn về phía trước cầu thang.



Ngay tại lúc mọi người đang chăm chú nhìn thì Miêu lão gia tử cùng với nam nhân họ Bàng chậm rãi đi xuống, có thể thấy được những giọt mồ hôi ở trên trán của Miêu lão gia tử.



Thấy một màn như vậy thì tất cả mọi người bên trong Nạp Lan gia đều muốn biết kết quả chẩn đoán, nhưng mà lại không có ai dám mở miệng hỏi.



- Miêu lão, thế nào rồi?



Mắt thấy Miêu lão gia tử đi xuống lầu thì Nạp Lan Trường Sinh mới mở miệng hỏi, giọng nói rất khẩn trương.



- Ta vừa châm cho hắn xong, tình huống đã khá ổn định, tiếp theo chỉ cần dựa vào phương thuốc ở đây, liên tục dùng trong ba tháng thì có thể khỏi hẳn.
- Cha, con có một chuyện muốn hỏi cha.



Đột nhiên, Tần Đông Tuyết liền mở miệng hỏi Tần phụ.



Ngạc nhiên nghe được lời nói của Tần Đông Tuyết thì không riêng gì Tần mẫu mà ngay cả Tần phụ cũng có chút kinh ngạc.



Hắn biết rõ bởi vì chính bản thân mình cùng với vợ mình quá chú tâm vào công tác cho nên không có thời gian chiếu cố Tần Đông Tuyết, việc này đã làm cho tình cảm giữa Tần Đông Tuyết đối với hai người trở nên rất lạnh nhạt.



Dưới tình hình như thế thì từ nhỏ đến lớn số lần Tần Đông Tuyết mở miệng nói chuyện với hai người có thể chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngược lại mỗi lần hai người tới thăm Tần Đông Tuyết, cùng Tần Đông Tuyết nói chuyện mấy câu thì sẽ trở nên nhạt nhẽo lại, cũng giống như tình hình lúc nãy.



- Con nói đi.



Mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc cùng kích động, bất qua trên mặt của Tần phụ cũng vẫn như cũ vận lộ ra biểu tình không giận mà phát uy.



- Cha con biết một người tên là Bùi Vũ Phu không?



Tần Đông Tuyết hỏi.



Bùi Vũ Phu?



Ba chữ này của Tần Đông Tuyết giống như là một đạo sấm chớp giữa mùa xuân, trực tiếp nổ vang cả phòng khách.



Trên ghế salon, đồng tử của Tần mẫu đột nhiên mở to ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Tần Đông Tuyết.



Không riêng gì Tần mẫu, ở một bên thân là người nối nghiệp của Tần gia, trước hết là người đứng đầu ở tỉnh Liêu Ninh này cũng lộ ra một dạng kinh ngạc hiếm thấy.



Phải biết rằng, lấy thân phận cùng với tiền đồ của Tần Tranh thì cho dù có nghe được tên của mấy lão đại ngồi ở phía trên đỉnh Kim Tự Tháp của nước cộng hòa cũng sẽ không lộ ra vẻ xúc động như thế.



Nhưng mà.



Bùi Vũ Phu.



Cái tên này.



Đã làm cho lòng hắn nổi lên kinh đào hãi lãng.