Siêu Cấp Cường Giả
Chương 419 : Khóc như một đứa bé
Ngày đăng: 01:54 20/04/20
Mặt trời ngã về phía tây, lúc này không khí tại nghĩa trang vô cùng ấm áp nhưng lại vô cùng thống khổ vì sự chia lìa.
Tro của ông ngoại Hạ Y Na đã được hạ huyệt, dường như mọi người đã rời đi.
Dưới trời chiều, ha mẹ con Tống Hân, Hạ Y Na giống như là những bức tượng điêu khắc, đứng ở trước bia mộ, không nhúc nhích.
Giờ phút này, 2 người đã không còn khóc nữa.
Dường như, nước mắt của các nàng đã khô lại rồi.
Cách đó không xa, cậu của Hạ Y Na là Tống Dương lộ ra vẻ bị thương, trên mặt lộ ra vẻ nước mắt mà Hạ Binh ở một bên lại hút thuốc.
- Tiểu Hân, Y Na, trời đã tối rồi, chúng ta về thôi.
Khi ánh mắt trời đã xuống núi, bóng tối bắt đầu bao phủ khắp nơi thì Tống Dương hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình đi đến bên cạnh Tống Hân và Hạ Y Na.
“Hô!”
Tống Hân nghe vậy thì nhắm mắt lại, hít sau một hơi, sau đó ôm vai Hạ Y Na, nhẹ giọng nói:
- Y Na, chúng ta về thôi.
Không trả lời, Hạ Y Na giống như là bị mất linh hồn, vẻ mặt đờ đẫn.
Tống Hân thấy thế thì không nói lời nào mà là ôm vai của Hạ Y Na, đi theo Tống Dương, Hạ Binh chậm rãi rời khỏi nghĩa trang.
- Anh Tống, anh ngồi xe này đi, em có chuyện muốn nói với chị dâu và Y Na.
Lúc 4 người đi ra bãi đỗ xe của nghĩa trang thì Hạ Binh hướng Tống Dương nói.
Nghe Hạ Binh nói thế thì Tống Dương biết Hạ Binh muốn nói chuyện của Hạ Hà với Tống Hân và Hạ Y Na, tin rằng tin Hạ Hà chết đã truyền ra ngoài nhưng mà đến trước mắt vẫn chưa thấy thi thể của Hạ Hà.
Hiểu được điểm này thì Tống Dương gật đầu.
Đi vào chiếc Benz, Hạ Binh kéo cửa xuống vốn Hạ Binh định nói với mẹ con Hạ Y Na về chuyện của Cao Tường nhưng mà thấy 2 mẹ con rúc vào nhau, vẻ mặt bi thương thì Hạ Binh chỉ cảm thấy lồng ngực bị cái gì đấm vào, như thế nào cũng không thể mở miệng được.
“ Reng…Reng”
Sau đó, không đợi Hạ Binh mở miệng, đột nhiên tiếng điện thoại di động vang lên.
Nghe được tiếng chuông điện thoại thì mẹ con Hạ Y Na thờ ơ còn Hạ Binh thì chợt nhảy dựng lên, sắc mặt liền biến đổi.
Mang tâm tình lo lắng bất an, Hạ Binh lấy điện thoại ra thì thấy trên màn hình hiện lên một số lạ, do dự một chút, cuối cùng là hắn vẫn nghe máy.
- Cái lão bất tử Tống gia kia đã xuống mồ, Hạ Binh, cậu đã nghĩ kỹ chưa?
Giọng nói lạnh như băng của Từ Vạn Sơn truyền vào tai của Hạ Binh làm cho Hạ Binh cảm thấy được vẻ uy hiếp trong giọng nói đó.
- Còn chưa có.
Hạ Binh cố gắng để cho bản thân bình tĩnh nhưng mà những thớ thịt cùng với những ngón tay của hắn run lên, điều này đã bán rẻ nội tâm của hắn.
- Hắc, xem ra cậu muốn chết kiểu dập đầu đúng không?
Từ Vạn Sơn cười lạnh.
- Không…không phải.
Trong lòng Hạ Binh run lên, vội vàng nói:
- Ngài nên biết, việc này không phải một mình tôi làm chủ được, cần phải thương lượng với các nàng.
- Được rồi, ta cho cậu đến 8h sáng mai, trước 8h sáng mai thì ta muốn một đáp án.
Nói xong thì Từ Vạn Sơn trực tiếp cúp điện thoại.
"Đô... Đô..."
Nghe tiếng "Đô... Đô..." thì cả người Hạ Binh cứng ngắc.
"Hô... Hô... Hô..."
- Con đi tìm Cao Tường.
Hạ Y Na nhẹ giọng nói.
“ Ách?”
Tống Hân nghe vậy thì cả kinh, mở to 2 mắt nhìn vào Y Na, sau đó kích động:
- Y Na, làm sao con lại nghĩ như thế? Mẹ không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần mẹ ở đây thì không có ai dám động vào một sợi lông tơ của con.
- Mẹ, con không ngốc, con biết được nhà của chúng ta bay giờ không thể so với ngày trước nữa rồi.
Hạ Y Na nằm ở trong lòng Tống Hân, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy đau lòng:
- Chúng ta căn bản đấu không lại cha con Từ Vạn Sơn.
- Y Na.
Tống Hân nóng nảy rồi.
Hạ Y Na ngồi dậy, nhìn vào khuôn mặt Tống Hân, nhẹ nhàng cười, nói:
- Mẹ, từ nhỏ đến lớn, mẹ và cha đều quan tâm che chở con. Con chỉ biết ngồi trong mát ăn bát vàng, chưa bao giờ nghĩ đến nên đền đáp công ơn to lớn của cha và mẹ. Hiện tại, con đã trưởng thành, cha cũng đã xa chúng ta. Con cũng cần phải học và làm những thứ này.
- Ngốc, đứa nhỏ ngốc, mẹ không cần con làm cái gì, mẹ chỉ hy vọng con được sống vui vẻ.
Nước mắt từ trên mặt Tống Hân chảy xuống.
Nàng biết, con gái nàng nhìn thì mỉm cười đây nhưng thực tế thì trái tim của nó đã bị cắt từng vết.
Lúc này đây.
Hạ Y Na không trả lời Tống Hân.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía cửa biệt thự, nàng bị một đoàn người hấp dẫn.
Trời đêm như mực, đèn đuốc sáng trưng.
Nương theo những ngọn đèn thì nàng thấy được từng khuôn mặt quen thuộc.
"Hô... Hô..."
Thân thể nàng run lên, thở dồn dập rồi lớn tiếng:
- Dừng xe.
“Két.”
Tên lái xe liền giẫm phanh xe lại.
- Y Na, còn làm sao thế?
Tống Hân hoảng sợ, vẻ mặt lo lắng hỏi han.
Không trả lời.
Hạ Y Na run rẩy mở cửa xe, nhảy xuống xe, nhìn vào bóng dáng quen thuộc kia.
- Bùi Đông Lai.
Nhìn thấy, thân thể của Hạ Y Na khom xuống, dùng hết khí lực hét lên một tiếng.
Ngay sau đó.
Dưới cái nhìn chăm chú của đám người Bùi Đông Lai.
Nàng giống như một cô nhi, cô độc bất lực mà ngồi xuống, hai tay ôm đầu, thất thanh khóc lên.
Thì ra.
Nước mắt của nàng còn chưa khô.