Siêu Cấp Cường Giả

Chương 463 : Trận chiến có một không hai

Ngày đăng: 01:55 20/04/20


Đối mặt với ánh mắt của nhiều người trong quyền tràng thì Bùi Vũ Phu cũng không để tâm mà là hắn đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Cô Thành.



Ngọn đèn hôn ám, ánh mắt hai người gặp nhau.



Sau đó, dường như 2 người đã hiểu được ý tứ của đối phương, cùng một thời gian thu hồi ánh mắt.



Cùng lúc đó, mắt thấy Bùi Đông Lai xuất hiện thì Quý Hồng và Liễu Nguyệt liền đứng dậy, bước lên phía trước rồi cả 2 đối mắt nhìn nhau một cái, hơi có cảm giác đồng bệnh tương liên.



- Sư phụ, con lên sân trước.



Thấy được Bùi Đông Lai xuất hiện, nghĩ đến tình cảnh của em trai mình là Đằng Tỉnh thì sát ý trên người Đằng Dã bùng nổ.



- Ừh.



Y Hạ Nhẫn đem ánh mắt từ trên người Bùi Vũ Phu rời đi rồi gật đầu.



Thấy Y Hạ Nhẫn gật đầu thì Đằng Dã liền đứng dậy rồi chỉ nghe một tiếng “Vù “ cả người hắn liền nhảy về phía lôi đài.



Đằng Dã vừa nhảy lên sân của quyền ràng thì ánh đèn được bật lên, tất cả mọi người đều nhìn lên phía lôi đài.



Dưới ánh đèn, cả người Đằng Dã giống như là một thanh bảo kiếm đã rời khỏi vỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, cảm giác kia giống như Bùi Đông Lai chạy trốn tới chân trời góc biển cũng khó trốn được sự truy sát của hắn.



- Cha, con lên đây.



Mắt thấy Dằng Dã đã lên lôi đài, đồng tử Bùi Đông Lai co lại rồi nói với Bùi Vũ Phu.



Không trả lời.



Ở khi lúc Bùi Đông Lai sắp phải chiến một trận chiến khó khăn nhất trong cuộc đời của mình thì Bùi Vũ Phu nhẹ nhàng mà vỗ vào bả vai của Bùi Đông Lai, nở ra nụ cười ngây ngô.



- Đông…Đông Lai, cẩn thận.



Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai đi xa, Hạ Y Na liền không kìm lọng được mà hô to lên.



So với Hạ Y Na mà nói thì Tần Đông Tuyết bình tĩnh hơn, nàng đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi.



Bước chân Bùi Đông Lai hơi ngừng lại, quay đầu lại nhìn Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết một cái rồi xoay người rời đi. Bùi Vũ Phu còn lại là mang theo Cô Độc Phong Ảnh, Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na hướng về phía Tây của quyền tràng đi đến.



Lúc này đây Quý Hồng và Liễu Nguyệt thấy thế thì cũng không có đi ra chào hỏi Bùi Đông Lai mà mà là không hẹn mà cùng lui về chỗ ngồi.



“ Bộp..Bộp…Bộp”



Cả quyền tràng đang yên lặng, tiếng bước chân của Bùi Đông Lai phá tan không khí yên lặng này.


“Hô”



Dù thực lực của Đằng Dã mạnh đến thế nào đi chăng nữa nhưng mà sau khi chém ra hơn trăm đao thì hắn cũng cảm thấy phổi mình sắp nổ tung cho nên âm thầm điều chỉnh lại hơi thở của mình.



Nhân cơ hội này thì Bùi Đông Lai cũng hít sâu vào một hơi.



- Con chó TQ kia, chẳng lẽ mày giống như một con chó chết, chỉ biết né tránh thôi sao?



Dưới ánh đèn, trên mặt Đằng Dã nở ra nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai giống như là đang nhìn một người chết:



- Trốn đi? Mày tiếp tục trốn đi?



- Giết con chó TQ kia đi.



- Giết! Giết! Giết



Đằng Dã vừa nói xong thì những võ giả đến từ NB đều kích động, điên cuồng hét lên, hận không thể lập tức thấy Bùi Đông Lai banh chè ngay tại chỗ.



Bên tai nghe được tiếng “ Giết” nhìn vào hoàn cảnh bây giờ của Bùi Đông Lai thì tất cả võ giả TQ đều nhìn về phía Bùi Vũ Phu.



Thậm chí ngay cả Long Vương Diệp Cô Thành cũng mang theo vài phần nghi hoặc nhìn về phía Bùi Vũ Phu.



Bùi Vũ Phu sẽ ra tay sao?



Trong lòng bọn hắn đều hiện lên suy nghĩ này.



“Vù”



Trả lời bọn họ là một tiếng vang giòn!



Dưới ánh đèn.



Bùi Đông Lai động!



Chỉ thấy cả người bắn ra giống như là mũi tên, bay về phía Đằng Dã.



Đây là lần đầu tiên hắn chủ động công kích.



- Mày muốn chết.



Thấy được Bùi Đông Lai phản kích thì Đằng Dã liền quát lên một tiếng, cũng không lùi mà tiến tới, tay trái hóa chưởng đón lấy còn tay phải hóa thành đao chém ra.



Bùi Đông Lai coi thường thủ đao của Đằng Dã, thiết quyền vung lên đánh ra “ Thất Thương”.