Siêu Cấp Cường Giả

Chương 483 : Tuyệt địa phản kích, Bùi Diêm La hàng thế (2)

Ngày đăng: 01:55 20/04/20


Chiếc Rolls-Royce Phantom chạy vào quân khu Giang Lăng, khi đến trước một tòa nhà giành cho tướng quân thì dừng lại.



Trước biệt thức, Chung Cương cảnh vệ viên của Trần Quốc Đào đã đứng đợi ở đây, thấy được chiếc Rolls-Royce Phantom chở Bùi Đông Lai vào thì không khỏi ngẩn ra, sau đó liền cười khổ rồi bước xuống chào đón:



- Đông Lai, thủ trưởng đang đợi cậu ở thư phòng.



Khi nói chuyện, Chung Cương nhìn sang Quý Hồng một cái, dường như đang ám chỉ điều gì.



- Tôi ở trong xe chờ cậu.



Quý Hồng là người thông minh nên có thể hiểu được ý tứ trong ánh mắt của Chung Cương, nên đã nói với Bùi Đông Lai một câu.



- Được.



Bùi Đông Lai cũng biết thân phận của Quý Hồng thật sự là có chút không thích hợp khi gặp Trần Quốc Đào, vì thế gât đầu rồi nói:



- Làm phiền Chung thúc rồi.



- Khách khí cái gì, tôi mang cậu vào.



Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Chung Cương tức giận, liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái rồi dẫn đường đi.



Rất nhanh, Bùi Đông Lai cùng Chung Cương đã đi đến trước cửa thư phòng của Trần Quốc Đào.



Trong thư phòng, Trần Quốc Đào đang ngồi trước bàn đọc sách, đang nhìn qua những bản văn kiện bí mật trong mấy ngày nay.



- Báo cáo.



Đứng ở trước của Chung Cương hô lên.



Nghe được tiếng hô của Chung Cương thì Trần Quốc Đào buông văn kiện trong tay ra rồi ngẩng đầu lên, thấy được Bùi Đông Lai đứng bên cạnh Chung Cương thì nói:



- Vào đi Đông Lai.



Nghe được Trần Quốc Đào nói thế thì Chung Cương mỉm cười với Bùi Đông Lai rồi rời đi. Bùi Đông Lai lập tức đi vào, đi đến trước bàn đọc sách của Trần Quốc Đào, 2 chân khép lại, ngẩng đầu ưỡn ngực giống như là một cây thương thẳng tắp, cúi chào:



- Thủ trưởng, khỏe.



- Con thỏ nhỏ, con mja nó cậu còn biết ta là thủ trưởng của cậu à?



Có lẽ sẽ không ngờ rằng Bùi Đông Lai lại thản nhiên đến thế, nhìn bộ dạng phấn chấn của Bùi Đông Lai thì trong lòng Trần Quốc Đào âm thầm khen ngợi nhưng mà hắn không có đem vẻ giật mình biểu lộ trên khuôn mặt mà là cười mắng:



- Thằng nhóc, sau khi Đại Bỉ Võ kết thúc thì cậu liền chơi trò biến mất với ta, ngay cả ăn Tết cũng không ghé qua nhìn ta một cái, cậu nói đi, trong mắt của cậu còn có một người thủ trưởng như ta không?



- Thật có lỗi, thủ trưởng, vốn là tính toán trong Tết sẽ ghé thăm ngài nhưng mà bởi vì xảy ra một số chuyện nên không thể.
- Anh hùng dân tộc.



- Cháu cũng hiểu người là một anh hùng dân tộc.



Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói:



- Nhưng mà người là một anh hùng không có gì cả, nhiều nhất cũng chỉ là một từ anh hùng mà thôi. Hơn nữa, khi người vì đất nước, vì dân tộc của mình mà làm tất cả mọi chuyện, cuối cùng bỏ mạng lại ở bên ngoài. Người được cái gì? Còn con của người thì lại bị đám người được xưng là quan to kia bắt đầu tiền hành trả thù, bọn hắn muốn đưa con của người rời khỏi cái thế giới này.



- Ngài nói rằng, cháu sẽ cam tâm sao?



Cam tâm sao?



Trần Quốc Đào thở dài:



- Đông Lai, ta có thể hiểu được tâm tình của cậu nhưng mà cậu nhất định phải đối mặt với sự thật.



- Trần gia gia, chẳng lẽ ngài cảm thấy được cháu không có đối mặt sự thật sao?



Bùi Đông Lai nhịn cười không được, liền cười lạnh:



- Nếu như cháu không đối mặt với sự thật thì hiện giờ cháu đã khiến cho Diệp Thạch phải quy thiên rồi, trừ phi Diệp Cô Thành ở bên cạnh bảo vệ hắn 24/24, nếu không thì hắn sẽ là một cái xác không hồn.



- Đông Lai, vạn lần không được.



Trong lòng Trần Quốc Đào kinh hãi, trực tiếp đứng lên.



Bùi Đông Lai điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói:



- Trần gia gia, cháu biết, cháu đối mặt với sự thật cho nên cháu mới không làm như vậy.



- Vậy cậu tính toán như thế nào?



Vẻ mặt Trần Quốc Đào lo lắng hỏi, hắn đã nhìn ra Bùi Đông Lai sẽ không từ bỏ ý đồ, mà cùng với Diệp gia người chết ta sống nhưng mà hắn thật sự không nghĩ ra Bùi Đông Lai sẽ dùng biện pháp gì để đối kháng với Diệp gia.



- Nếu cháu không thể tạo ra dược quy tắc của trò chơi thì như vậy cháu chỉ có thể chấp nhận sự thật là tuân theo quy tắc.



Bùi Đông Lai híp mắt, hàn quang trong mắt lóe lên.



Tuân theo quy tắc?



Đồng tử Trần Quốc Đào mở to ra, vẻ mặt như có suy nghĩ gì, sau đó lại hỏi:



- Vậy cậu muốn ta giúp cậu cái gì?