Siêu Cấp Cường Giả

Chương 538 : Một đường sinh cơ, đêm trước ngày cá tháng tư

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


Đêm đã khuya, trong thư phòng, Bùi Đông Lai đang ngồi trước bàn đọc sách, chân mày nhíu lại, khi thì hút thuốc, khi thì viết viết cái gì đó lên trên tờ giấy trắng.



"Két"



Cửa phòng bị mở ra, Tần Đông Tuyết bưng một bình Minh Tiền Long Tỉnh đi vào thì thấy bộ dạng cau mày của Bùi Đông Lai, trong lòng mơ hồ đoán được cái gì.



- Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, tớ nấu cho cậu một ấm trà.



Nhìn trong phòng tràn ngập khói thuốc thì Tần Đông Tuyết đặt ấm trà lên trên bàn rồi đi đến bên cửa sở, mở cửa sổ ra để gió lùa vào.



Bùi Đông Lai nghe vậy thì bóp tắt thuốc lá, rót một chén trà rồi uống một hớp.



- Có phải sau khi Tiêu gia lão thái gia qua đời thì Tiêu gia đã phân chia giới hạn với cậu?



Bùi Đông Lai chỉ cười khổ gật đầu:



- Cậu đi ngủ đi, tớ suy nghĩ một chút.



- Ừh.



Tần Đông Tuyết cũng biết cục diện trước mắt đối với Bùi Đông Lai vô cùng bất lớn, nhưng nàng cũng không có biện pháp nào để giúp đỡ, nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì nàng gật đầu, khuôn mặt cũng hiện ra vẻ lo lắng:



- Cậu cũng ngủ sớm một chút.



Bùi Đông Lai cười cười, đứng dậy nắm lấy eo của Tần Đông Tuyết rồi đưa Tần Đông Tuyết ra thư phòng.



"Ba"



Một lần nữa trở lại thư phòng. Bùi Đông Lai lại châm một điếu thuốc, chân mày lại nhíu chặc hơn.



"Reng..Reng"



Coi như lúc Bùi Đông Lai đang suy nghĩ thì điện thoại của hắn lại rung lên.



Bùi Đông Lai cầm lấy điện thoại thì thấy người gọi đến là Quý Hồng.



- Tôi đã nghe chuyện xảy ra ở Yên Kinh, cậu không sao chứ?



Điện thoại được chuyển, giọng nói của Quý Hồng tỏ ra lo lắng hỏi.



- Không sao.



Bùi Đông Lai bóp tắt thuốc lá, hơi xoa nhẹ vào huyệt thái dương rồi nói:



- Bất quá cục diện trước mắt vô cùng bất lợi đối với chúng ta.



- Tiêu gia đã phân rõ giới hạn với cậu rồi sao?




Diệp Tranh Vanh không có tỏ thái độ, mà là vẻ mặt cười lạnh hỏi.



- Minh Chau vô cùng tôn kính và ái mộ Diệp thiếu.



Nạp Lan Minh Châu lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra chân thành nói:



- Tôi chỉ muốn cho Diệp thiếu biết rằng Bùi Đông Lai rất đáng chết, hơn nữa muốn tự bản thân Diệp thiếu xử lý chuyện này mà không cần thông qua lực lượng của gia tộc mình.



- Nạp Lan Minh Châu, so với tưởng tượng của ta thì cô lại càng thông minh hơn một chút.



Diệp Tranh Vanh nghe vậy, đứng dậy, chậm rãi đi đến trước người Nạp Lan Minh Châu, vươn tay, nâng cằm Nạp Lan Minh Châu lên, mỉm cười nói:



- Ta thích nữ nhân thông minh.



Vẻ mặt Nạp Lan Minh Châu ngẩn ngơ, cả người cứng ngắc, dường như hoài nghi lỗ tai của mình xuất hiện vấn đề, lại dường như cảm thấy hạnh phúc lại đến nhanh như thế.



Sau đó.



Không đợi Nạp Lan Minh Châu lấy lại tinh thần thì đầu ngón tay của Diệp Tranh Vanh đã dừng lại trên đôi môi hồng nhạt của Nạp Lan Minh Châu.



- Chỉ cần Diệp thiếu không chê, Minh Châu nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Diệp thiếu.



Nạp Lan Minh Châu mở đôi môi hồng nhạt ra, cảm động nói, sau đó thì ngậm ngón trỏ của Diệp Tranh Vanh vào miệng.



- Việc này đi qua, thế giới ngầm của TQ sẽ do Nạp Lan gia các cô định đoạt.



Hưởng thụ lấy cảm giác mút tay của Nạp Lan Minh Châu, Diệp Tranh Vanh chỉ cảm thấy cả người thoải mái, trên mặt nở ra nụ cười kiêu ngạo:



- Mà cô sẽ trở thành vị nữ hoàng đệ đệ nhất từ xưa đến nay trong thế giới ngầm của TQ.



- Minh Châu càng muốn làm nữ nhân của Diệp thiếu.



Nạp Lan Minh Châu buông ngón tay của Diệp Tranh Vanh ra, ngẩng đầu nhìn Diệp Tranh Vanh, sau đó, vươn tay, từ từ kéo chiếc quần ngủ của Dương Tranh Vanh xuống.



- Như cô mong muốn.



Diệp Tranh Vanh mỉm cười, đưa tay ấn chặt đầu của Nạp Lan Minh Châu.



Nạp Lan Minh Châu lại há mồm ra rồi ngậm lấy cây thương của Diệp Tranh Vanh.



Hưởng thụ lấy sự phục vụ của Nạp Lan Minh Châu thì dường như Diệp Tranh Vanh đã tìm lại được sự kiêu ngạo vốn có của thái tử.



Ngày ngày còn cách tiết thanh minh 5 ngày.



Đêm trước ngày cá tháng tư.