Siêu Cấp Cường Giả

Chương 541 : Diễn trong diễn ngoài, thật thật giả giả

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


Màn đêm buông xuống tại Yên Kinh, trong một hội sở tư nhân, 13 người từng là thành viên của Hồng Kinh hội, sau lại trở thành người bên Đông Hạ hội, lúc này lấy Đổng Văn Bân đứng đầu thì 13 người có mặt ở đây.



- May mắn chúng ta đã rời khỏi Đông Hạ hội nếu không chúng ta cũng sẽ chịu tai ương như Bùi Đông Lai.



- Đúng a, mất đi chỗ dựa vững chắc là Tiêu gia thì Bùi Đông Lai đã mất đi răng năng, không còn có khả năng ngăn cản sự trả thù của Diệp gia.



- Cũng không biết Tần gia sẽ ra mặt giùm hắn không?



- Không có khả năng, nếu Tần gia ra mặt cho hắn thì sớm đã ra mặt rồi.



- Nói như thế thì trong tay Bùi Đông Lai bây giờ chỉ còn con bài chưa lật là tập đoàn Đông Hải.



- Đúng a, tôi nghe nói 3 ngày nay thì Bùi Đông Lai luôn muốn gặp mặt những người có mạng lưới quan hệ bạch đạo của tập đoàn Đông Hải, bất quá mỗi lần hắn đều bị cửa đập vào mặt, không ai chịu gặp hắn cả.



- Sự tình để phát triển đến tính huống này rồi, chúng ta đều đã nhìn ra nguy cơ huống gì là mấy lão hồ ly kia? Bất quá, nói đi thì cũng nói lại, Bùi Đông Lai cũng là cùng đường, nếu hắn đem ngựa chết làm ngự sống, bắt lấy một cọng cỏ cứu mạng thì cũng còn có thể.



- Bên Bùi Đông Lai đã không còn bất cứ hy vọng gì nữa rồi, trước mặt chúng ta cần phải giải thích như thế nào đối với bên Diệp Tranh Vanh cùng Hồng Kinh hội kia.



Trong phòng, toàn bộ những tên đệ tử quyền quý đều mở miệng nói ra ý kiến của mình, sau đó bọn hắn liền nhìn về phía Đổng Văn Bân, lúc trước bọn hắn theo chân Đổng Văn Bân rời khỏi Hồng Kinh hội, gia nhập vào Đông Hạ hội, hiện giờ bọn hắn muốn trở lại Hồng Kinh hội thì cũng chỉ có thể do Đổng Văn Bân ra mặt.



- 2 ngày trước tôi đã liên hệ với Hoàng Oanh, nếu bên Hoàng Oanh không làm chủ được thì tôi sẽ tự mình tìm Diệp Tranh Vanh.



Đối mặt với ánh mắt của mọi người thì Đổng Văn Bân trầm giọng, nói:



- Tuy rằng trong trận tranh đấu kia Diệp gia đã giành thắng lợi nhưng mà Diệp Tranh Vanh đã mất đi con đường làm quan. Chẳng những hắn đã mất thế ở Diệp gia, hơn nữa uy tín của hắn ở Hồng Kinh hội đã rớt đến mức thấp nhất. Sau này, nếu như chúng ta trở thành lực lượng chính của hắn, kiên quyết ủng hộ hắn, nói vậy cho dù tức giận hắn cũng sẽ không xuống tay với chúng ta, ngược lại hơn phân nửa hắn sẽ tiếp nhận chúng ta.



Sớm biết như thế thì tại sao lúc trước còn làm?



Nghe Đổng Văn Bân nói như thế thì 12 người kia liền có loại cảm giác này.



Nhưng mà.



Bọn hắn thật không ngờ chính là không đến mấy ngày nữa thì loại cảm giác này lại xuất hiện mạnh trong lòng bọn họ.



….



Cùng lúc đó, trong phòng ăn, Trang Nham nghe được câu cuối cùng của Bùi Đông Lai thì liền cả kinh trực tiếp ngẩn người tại chỗ.



Nếu không phải người mở miệng là Bùi Đông Lai thì Trang Nham nhất định cho rằng đầu của đối phương chứa toàn bã đậu.



Nhưng mà.
- Báo cáo thủ trưởng, Bùi Đông Lai không dám.



Bùi Đông Lai bóp tắt tàn thuốc, đứng dậy, hai chân khép lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, hướng về phía Trần Quốc Đào cúi chào nói.



- Đừng có ở trước mặt lão tử mà tỏ rat rang bức.



Trần Quốc Đào đi đến trướ người Bùi Đông Lai, tức giận tát Bùi Đông Lai một cái, cười mắng.



Bùi Đông Lai cánh tay ra, nở nụ cười phát ra từ nội tâm.



Chẳng biết tại sao, nhìn nụ cười của Bùi Đông Lai thì Trần Quốc Đào chỉ cảm thấy đau lòng.



Làm một người ngoài cuộc, cả đời không làm chuyện gì trái với lương tâm thì Trần Quốc Đào cảm thấy rằng, ngay cả khi Bùi Đông Lai nhúng chàm vào hắc đạo, hơn nữa lại đối kháng với Diệp gia nhưng mà từ đầu đến cuối thì Bùi Đông Lai không có làm ra chuyện gì có lỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân.



Ngược lại.



Vì bảo vệ vinh quang của giới võ học TQ, nên hắn đã mạo hiểm cửu tử nhất sinh lên lôi đài nghênh chiến với thiên tài võ học NB, người có thực lực vượt xa hắn.



Hắn lại hứa hẹn, cho dù biết mình sắp lâm vào tuyệt cảnh thì hắn vẫn muốn thực hiện lời hứa, muốn để cho bộ đội đặc chủng TQ giành chức quán quân trong lần Đại Bỉ Võ bộ đội đặc chủng toàn cầu.



Mà Diệp gia lại nhân cơ hội này, mạt sát hắn.



- Thực xin lỗi, Đông Lai, ta rất muốn giúp cậu, nhưng hữu tâm vô lực.



Đau lòng rất nhiều, Trần Quốc Đào nhịn không được vươn tay vỗ vỗ bả vai của Bùi Đông Lai, nói ra tiếng lòng, trong giọng nói toát ra sự vô lực.



- Trần gia gia, kỳ thật thì ngài đã giúp cháu rồi.



Bùi Đông Lai nghe vậy thì nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là sự cảm động, càng nhiều là xin lỗi:



- Xin ngài hãy tha thứ cho cháu khi không có sự đồng ý của ngài, mà cháu mời ngài đến đây để giúp cháu diễn vở kịch này.



- Diễn kịch.



Trần Quốc Đào trừng to mắt, vẻ mặt khó hiểu.



Không trả lời.



Bùi Đông Lai lui về phía sau vài bước, bái một cái thật sâu đối với Trần Quốc Đào.