Siêu Cấp Cường Giả

Chương 560 : Muốn đối ngoại cần phải yên nội (2)

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


Trong biệt thự, thân là người kế thừa đời thứ 3 của Tần gia, Tần Tranh đang ngồi trên ghế salon, trong tay cầm điếu thuốc lá, nhíu mày suy tư về cái gì



Có lẽ là do quá suy nghĩ nên điếu thuốc trong tay hắn đã cháy hết phân nửa nhưng hắn cũng không có nhận thấy.



- Đông Lai cùng Đông Tuyết hiện tại ở nơi nào?



Một lát sau, cửa phòng mở ra, Tiếu Ái Linh vội vàng tiến vào đại sảnh, vẻ mặt lo lắng hỏi han.



Sau khi biết được tin tức thì Tiếu Ái Linh liền bỏ một cuộc hội nghị quan trong, ngồi trên máy bay mà bay về.



- Đông Lai đã bị dẫn tới Yên Kinh, trước mắt đã bị giam vào một ngục giam bí mật.



Mắt thấy Tiếu Ái Linh trở về, Tần Tranh mới phát hiện thuốc lá trong tay sắp hết, hắn bóp tắt tàn thuốc rồi mới ngẩng đầu trả lời câu hỏi của Tiếu Ái Linh.



- Vậy Đông Tuyết đâu?



Tiếu Ái Linh truy vấn.



Tần Tranh cau mày nói:



- Đông Tuyết không cùng về với Đông Lai, Diệp Cô Thành đã phái trực thăng đưa nó và Hạ Y Na trở về, đại khái là khoảng 30" sau mới về đến.



- Tôi không tin Bùi Đông Lai sẽ ngu xuẩn đến mức cấu kết thế lực cảnh ngoại giết chết Diệp Tranh Vanh, chân tướng cụ thể là gì?



Tiếu Ái Linh vốn là phát biểu cách nhìn của chính mình, theo sau lại hỏi.



Tần Tranh trầm ngâm một chút, tinh quang trong mắt lóe ra:



- Nếu Đông Lai không làm như vậy thì thế lực cảnh ngoại hẳn là do Diệp Tranh Vanh dẫn vào, Diệp gia muốn nhanh chóng đem chậu phân này đổ lên đầu Bùi Đông Lai, một mặt là muốn giải quyết Đông Lai, mặt khác quan trọng hơn là muốn che dấu tai mắt người ngoài.



- Không biết xấu hổ.



Nghe Tần Tranh nói như thế thì Tiếu Ái Linh hổn hển nói:



- Đi, bây giờ chúng ta đi tìm cha, bất kể thế nào thì chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn Đông Lai chết được.



- Được.



Tần Tranh vốn là muốn đợi Tần Đông Tuyết trở về rồi mới đi tìm Tần Hồng Sơn, lúc này nghe Tiếu Ái Linh nói như thế thì quyết định đi cùng với ta, dù sao thì ở trước mặt Tần Hồng Sơn thì Tần Đông Tuyết cũng không có quyền lên tiếng nói gì.



Sau khi làm ra quyết định thì Tần Tranh cùng Tiếu Ái Linh liền rời khỏi biệt thự, lái xe đi đến tứ hợp viện của Tần gia.



Cùng lúc đó trong một biệt thự của sơn trang Thanh Long ở Hàng Hồ, một lão nhân đầu tóc đã hoa râm, mặc một bộ Đường trang, ngồi ở thái sư, tay cầm 2 viên ngọc thạch.
- Tiểu Cuồng, không phải ta không cứu, mà là ta căn bản cứu không được.



Trong lòng hiểu được điểm này, giọng nói Tiêu Nguyên Thanh tỏ ra phức tạp:



- Đầu tiên cháu phải biết rằng cứu Bùi Đông Lai tương đương với trở mặt hoàn toàn với Diệp gia, trở thành thành kẻ thù một mất một còn. Còn nữa, nói vậy thì cháu cũng biết Bùi Đông Lai làm ra cái gì, cấu kết với thế lực cảnh ngoại đây là điều tối kỵ.



- Không có khả năng, Đông Lai sẽ không ngu xuẩn đến mức phải cấu kết thế lực với cảnh ngoại để đối phó với tên ngu ngốc Diệp Tranh Vanh kia.



Vẻ mặt Tiêu Cuồng khẳng định, nói.



- Được rồi, ngay cả ta cũng không tin Bùi Đông Lai sẽ ngốc như thế nhưng mà cháu có chứng cứ chúng minh điểm này không? Không có. Diệp gia sớm đã tạo chứng cứ khác, toàn bộ chứng cứ để xác minh Bùi Đông Lai cấu kết thế lực cảnh ngoại giết chết Diệp Tranh Vanh.



Tiêu Nguyên Thanh trầm giọng nói:



- Còn nữa, nói cách khác nếu có người muốn giết cháu, ta muốn mạng của người kia, Diệp Thạch tới tim ta, cháu cảm thấy ta sẽ nể mặt mà tha sao?



Lúc này đây, Tiêu Cuồng há mồm ra, nhưng không biết nên phản bác như thế nào, kết quả gấp đến độ hai mắt phiếm hồng:



- Gia gia, thật sự không có biện pháp nào sao?



- Ừh.



Tiêu Nguyên Thanh khe khẽ thở dài, nói:



- Tiêu gia bây giờ không còn như Tiêu gia lúc lão thái gia còn sống nữa.



Tiêu Cuồng nghe vậy, tựa hồ cũng ý thức được điểm này, vô lực ngồi trên mặt đất, vẫn không có hé răng.



"Reng…Reng"



Lúc này, chuông điện thoại vang lên, đánh vỡ không khí im lặng trong thư phòng.



- Thủ trưởng, Tần Đông Tuyết Tần gia muốn gặp ngài.



Tiêu Nguyên Thanh cầm điện thoại lên nghe, trong điện thoại vang lên giọng nói của cảnh vệ viên.



Tần Đông Tuyết?



Nàng tới tìm ta làm cái gì?



Bên tai vang lên lời nói của cảnh vệ viên, trong lòng Tiêu Nguyên Thanh vô cùng nghi hoặc.