Siêu Cấp Cường Giả

Chương 633 : Lĩnh đội dự thi

Ngày đăng: 01:57 20/04/20


- Bảo vệ nhân dân là chức trách của một người quân nhân.



Theo bản năng, Bùi Đông Lai liền nói ra những lời này.



- Tốt lắm tiểu tử, đừng có giả vờ hiên ngang lẫm liệt trước mặt lão tử, năm đó lão tử 5 lần 7 lượt mời cậu trở về, cậu có khi nào để ý đến lời của lão tử không?



Nghe được Bùi Đông Lai trả lời hiên ngang lẫm liệt, Trần Quốc Đào buông cánh tay, tức giận:



- Hiện giờ lại nói đó là chức trách của quân nhân, nếu cậu coi trọng chức trách quân nhân thì thành thành thật thật tham gia vào quân ngũ đi.



Bùi Đông Lai không phản bác được, vẻ mặt xấu hổ.



- Được rồi lão Trần, phép khích tướng của ông cũng vô dụng rồi, thời gian không còn sớm nữa, dọn cơm đi.



Mắt thấy Bùi Đông Lai không tỏ thái độ, Tiêu Nguyên Thanh rất rõ ràng, bởi vì nhiều nguyên nhân nên Bùi Đông Lai không thể tham gia vào quân ngũ.



Trần Quốc Đào nghe vậy liền cảm thấy xấu hổ, sau đón ói với Trần Anh:



- Tiểu Anh, đi gọi đồ ăn đi.



Trần Anh gật đầu, xoay người đi ra.



Vì để không khí không còn xấu hổ, Trần Quốc Đào vẫy vẫy tay:



- Được rồi tiểu tử, bây giờ đừng có nói đến mấy cái quy cũ kia nữa, đêm nay cậu hãy cùng uống với ta và lão Trần một bữa cho đã đi.



- Được, Trần gia gia.



Bùi Đông Lai gật đầu rồi ngồi xuống.



- Tiểu tử, cậu còn nhớ đã từng hứa lời gì với lão tử không?



Đồ ăn qua ngũ vị, rượu qua tam tuần, Trần Quốc Đào vỗ bả vai Bùi Đông Lai, miệng đầy mùi rượu mà hỏi.



Bùi Đông Lai gật đầu trả lời:



- Cháu đã đáp ứng ngài đoạt lấy chức quán quân trong lần Đại Bỉ Vũ bộ đội đặc chủng cả nước?



- Là cả nước sao?



Bộ dạng Trần Quốc Đào tỏ ra suy tư:



- Tiểu tử cậu hãy nhớ lại cho kỹ, dường như lão tử nhớ rõ là cậu đáp ứng lão tử đoạt lấy chức quán quân của toàn cầu a?



Ách…



Ngay cả khi Bùi Đông Lai đoán được nguyên nhân của buổi cơm này nhưng mà nghe được Trần Quốc Đào nói thế thì không khỏi ngạc nhiên.




- Tuy rằng tính khí nó quật cường nhưng nói thật tôi cũng chẳng sợ nó trở mặt chỉ vì tôi không cho nó dự thi. Haizz, tôi chỉ cảm thấy được, bởi vì chuyện của Tiểu Phi mà nó thất bại hoàn toàn, trong 2 năm qua nó luôn sống trong bóng ma, thật sự rất khổ. Tôi muốn nó bước ra khỏi bóng ma, mà ông cũng biết, công việc đặc công đã không có bất kỳ tính khiêu chiến và nguy hiểm nào đối với nó, chỉ có phân định thắng thua trên chiến trường cao cấp mới có thể để nó trở lại như cũ, do đó thoát khỏi bóng ma.



- Đích thật là như vậy.



Tiêu Nguyên Thanh gật đầu, chần chờ nói:



- Nhưng mà không biết Đông Lai có chọn nó không?



- Hẳn là có.



Trần Quốc Đào suy nghĩ cái gì, sau đó cười khổ nhìn Tiêu Nguyên Thanh:



- Lão Tiêu, ông cũng không nên nói tôi làm càn a, dù sao luận về thực lực thì cháu của tôi cũng không kém cháu của ông.



Tiêu Nguyên Thanh dở khóc dở cười. Nguồn tại http://Truyện FULL



Trong chiếc Wrangler bên ngoài bãi đậu xe, lúc này Trần Anh đã lái xe đi, mà Bùi Đông Lai đang nhìn tập danh sách thành viên được đề cử.



Hả?



Thấy được tên của Trần Anh trong danh sách này, Bùi Đông Lai lập tưc kinh ngạc:



- Trần tỷ, tỷ cũng muốn tham gia sao?



- Ừh.



Trần Anh gật đầu:



- Tôi đã bước vào Ám Kính đỉnh phong, hơn nữa trước kia là thành viên của Long Nha, luận về thực lực thì có khả năng đứng đầu trong danh sách, hẳn là có tư cách dự thi?



- Làm sao tỷ lại muốn tham gia thi đấu?



Bùi Đông Lai không biết nguyên nhân tại sao Trần Anh muốn tham gia thi đấu.



Trần Anh trầm mặc một lúc, sau đó mở miệng, trong mắt hiện ra vài phần bi thương:



- Có một số việc không thể trốn tránh, chỉ có thể đối mặt.



Thì ra Trần tỷ vẫn chưa thoát khỏi bóng ma.



Bùi Đông Lai tỉnh ngộ. vô luận là vì muốn báo đáp ơn giúp đỡ của Trần Anh trước đây hay là muốn cảm ơn Tiêu Phi, hắn đều cần phải giúp Trần Anh đi ra khỏi bóng ma.



Nhưng mà.



Hắn nằm mơ cũng không ngờ, lựa chọn này thiếu chút nữa để cho hắn hối hận cả đời.