Siêu Cấp Cường Giả

Chương 638 : Huấn luyện cực hạn, không điên không thành ma

Ngày đăng: 01:57 20/04/20


5h sáng, màn đêm vẫn bao phủ cả Thiên Sơn, từng cơn gió tuyết lạnh ào ào.



Rất nhanh, Trần Anh, Tiêu Cuồng, Tôn Nhân cùng Vương Khuê đã ăn mặc chỉnh tề, từ trong lều mình bước ra.



- Cuồng thiếu, cậu có biết dược vật mà Đông Lai cho chúng ta là cái gì không? Quả thật rất thần kỳ, tối qua xương cốt cả người tôi nhức mỏi, thế mà hôm nay lại không có việc gì cả.



Ra khỏi lều, Tôn Nhận liền hỏi Tiêu Cuồng.



Nghe Tôn Nhận nói thế, Vương Khuê cũng phụ họa thêm:



- Đúng a, nếu không có Đông Lai cung cấp dược vật thì sợ rằng chúng ta cũng không thể huấn luyện với cường độ cao như thế này.



- Nghe nói Đông Lai có quan hệ tốt với Miêu gia ở Tây Nam, dược vật này chắc là do Miêu gia cung cấp.



Trong mấy người, Tiêu Cuồng là quen thuộc với Bùi Đông Lai nhất, cho nên đoán được.



- Chẳng lẽ các người cảm thấy hôm nay có cái gì đó không đúng sao?



Đột nhiên, Trần Anh lên tiếng.



Nghe Trần Anh nói thế, 3 người Tiêu Cuồng vốn là ngẩn ra, sau đó bọn hắn phát hiện được một vấn đề: Bùi Đông Lai vẫn chưa xuất hiện.



Trước đây, Bùi Đông Lai là người dậy sớm nhất, luôn ở bên ngoài chờ bọn họ tập hợp.



Mà hôm nay Bùi Đông Lai lại không có mặt.



- Không phải Đông Lai còn ngủ đó chứ?



Tôn Nhận có chút không tin mà hỏi:



- Theo lý thuyết thì hẳn là không có a.



Tôn Nhận không tin, Vương Khuê cũng không tin, Trần Anh cùng Tiêu Cuồng lại càng không tin, bọn họ tình nguyện tin trên đời này có quỷ cũng không tin Bùi Đông Lai sẽ ngủ nướng.



- Chắc là Đông Lai rời giường đi huấn luyện rồi.



Khi nói chuyện, ánh mắt của Tiêu Cuồng nhìn về phía con đường nhỏ.



3 người Trần Anh nghe vậy, mơ hồ nghe được tiếng bước chân, vội đưa mắt nhìn về phía đường nhỏ.



Dần dần, bóng dáng Bùi Đông Lai xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.



Nương theo ánh trắng, bọn hắn mơ hô thấy được Bùi Đông Lai ăn mặc chỉnh tề, mang theo ba lô, chạy nhanh trên đường tuyết.



Thấy vậy, 4 người Tiêu Cuồng biến sắc.



Theo trí nhớ của bọn họ thì tối qua sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Long Vương Diệp Cô Thành thì Bùi Đông Lai cũng không có đi ngủ, mà đi luyện quyền gần tiếng, sau đó ngồi ở trong đống tuyết để đả tọa, thổ nạp, dùng cách này để làm cho lục phủ ngũ tạng cường đại hơn.



Thẳng cho đến khi bọn họ đi vào giấc ngủ thì Bùi Đông Lai vẫn còn tu luyenj.



- Tối qua cậu ta ngủ mấy giờ, hoặc là nói cậu ta không có ngủ?



Trong phút chốc, đám người Tiêu Cuồng liền có suy nghĩ.
Sau đó, tiếng xé gió, tiếng quyền cước liền vang lên.



1 tiếng sau.



Tiều Cuồng nằm trên bãi đất trống, vô lực mà nói:



- Phét, Đông Lai, nếu không phải ka tin Trần tỷ thì ka sẽ không tin 1 năm trước chú mới chỉ là Minh Kính.



Bùi Đông Lai cười cười không lên tiếng, mà Trần Anh thì đi vào lều rồi nằm xuống ngủ.



- Trong vòng 1 năm, từ Minh Kính đến Hóa Kính, chú còn dám nói mình không biến thái sao?



- Mja nó, Long Vương nói ka là thiên tài, bây giờ chú lại càng hơn ka….



Nói xong vài câu, Tiêu Cuồng liền nằm ngủ luôn.



Bùi Đông Lai thấy thế, cười khổ rồi đưa Tiêu Cuồng vào lều.



Ra khỏi lều, Bùi Đông Lai vẫn giống như những ngày trước, ngồi xuống khoanh chân tu luyện thổ tức.



Thổ tức không được bao lâu, Bùi Đông Lai cảm thấy cả người vô lực, lại cảm thấy bên trong người truyền ra một cơn đau, giống như là kim đâm vậy.



- Xem ra khí kình và " Thần" đã tiêu hao hết rồi, lại đạt đến cực hạn.



Cảm nhận được thân thể truyền đến cơn đau, thân thể Bùi Đông Lai bắt đầu run lên.



- Qua tử, con có thể.



Bùi Đông Lai ngẩng đầu nhìn trời.



Nói xong, hắn bằng vào lực ý chí kiên cường của mình, hoàn toàn không để ý đến cơn đau trong người, tiếp tục bức bách thân thể tiếp tục tu luyện.



Qua một lúc, thân thể Bùi Đông Lai càng run lên, sắc mặt trở nên trắng bệch, khuôn mặt biến dạng, nhìn qua giống như vô cùng thống khổ.



- Kiên trì, ta phải kiên trì!



Bùi Đông Lai cắn chặt răng, máu tươi trong miệng tràn ra, hắn cũng không có để ý đến.



Thời gian từng phút từng giây trôi qua.



Không biết qua bao lâu, khi Bùi Đông Lai cảm thấy mình không thể kiên trì nữ thì đột nhiên một cảm giác thoải mái truyền đến, thân thể cũng khôi phục vài phần khí lực.



Thậm chí trong cơ thể hắn lại tràn ra một ít khí kình, tuy rằng rất ít nhưng vẫn tồn tại.



Nhận thấy được điểm này, sắc mặt trắng bệch của Bùi Đông Lai nở ra một nụ cười.



Mặc dù hắn thừa nhận cơn đau còn lớn hơn tối qua nhưng mà cuối cùng hắn đã đạt đến cực hạn.



Không điên không thành ma.



Hắn tin chắc sẽ có một ngày khổ tận cam lại.