Siêu Cấp Cường Giả

Chương 751 : Màn che buông xuống

Ngày đăng: 01:59 20/04/20


Hoặc có lẽ là quá sớm cho nên cả nghĩa trang Bát Bảo sơn vô cùng yên lặng, đưa mắt nhìn quanh cũng không thấy một bóng người nào cả.



Tảng sáng, Bùi Đông Lai mang theo một cái rương da cùng hoa tươi đi đến Bát Bảo sơn, trong lòng hắn không thể bình tĩnh.



Đây là lần thứ 2 hắn đến đây.



Tháng 9 năm trước, sau khi Đại Bỉ Võ toàn thế giới kết thúc thì hắn đã thực hiện lời hứa với Tiêu gia lão thái gia, hắn cùng Tiêu Cuồng mang cúp đến đây để tế điện Tiêu gia lão thái gia.



Hôm nay hắn đến đây tế điện Tiêu Phi.



Mộ của Tiêu Phi nằm ở phía Nam của Bát Bảo sơn.



Hả?



Coi như lúc Bùi Đông Lai đang đến gần thì hắn thấy được một nữ nhân thân mặc hắc ý đang đứng trước mộ Tiêu Phi.



Mặc dù chỉ thấy lưng nhưng Bùi Đông Lai cũng nhận ra nữ nhân này.



Người này chính là Trần Anh.



Phát hiện này làm cho Bùi Đông Lai dừng bước, hơi suy nghĩ rồi cuối cùng quyết định đứng đợi, để Trần Anh có không gian nói chuyện với Tiêu Phi.



Ước chừng khoảng 30" sau thì Trần Anh mới kết thúc cuộc nói chuyện, nàng xoay người thì thấy được Bùi Đông Lai đang đứng ở bên ngoài.



Phát hiện này làm cho nàng ngẩn ra, sau đó vẻ mặt tỏ ra thản nhiên đi về phía Bùi Đông Lai.



Bùi Đông Lai thấy thế thì liền bước nhanh lên chào hỏi.



- Trần tỷ.



2 người gặp nhau, Bùi Đông Lai chủ động mở miệng hỏi trước.



Trần Anh thấy thế, dừng bước lại, đợi Bùi Đông Lai đến gần rồi mới nói:



- Đợi lâu rồi sao?



- Không sao, vừa mới đến.



Bùi Đông Lai lắc đầu.



Vẻ mặt Trần Anh tỏ ra bình tĩnh nói:



- Ngày mai mới là tới Thanh minh, vốn ngày mai mới đến nhưng mà nghĩ lại ngày mai có không ít người đến cho nên sáng sớm liền đến đây.



Hả?



Bên tai vang lên lời nói Trần Anh, nhìn bộ dạng thản nhiên của Trần Anh thì Bùi Đông Lai ngẩn ra.



Trong ký ức của hắn, trước kia mỗi lần Trần Anh nhắc đến Tiêu Phi thì sẽ xuất hiện một ít dao động, mà hiện giờ nàng lại vô cùng bình thản, vì thế hắn biết rõ Trần Anh đã thoát khỏi bóng ma sau khi Tiêu Phi chết đi.



- Đông Lai, cảm ơn cậu.



Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, ánh mắt Trần Anh nhìn Bùi Đông Lai hiện lên vài phần cảm kích:



- Cảm ơn cậu đã làm cho tôi biết thế nào là cuộc sống, càng cảm ơn cậu vì anh ấy mà làm mọi chuyện.



- Trần tỷ, đây là việc mà tôi phải làm.



Bùi Đông Lai lắc đầu, hắn biết rõ nếu như không có dung hợp với linh hồn Tiêu Phi thì hắn sẽ không làm được mọi chuyện.



- Nếu anh ấy biết được thành tựu ngày hôm nay của cậu thì ở dưới Cửu Tuyền anh ấy sẽ rất vui mừng.



Trần Anh nói một câu tự đáy lòng, sau đó lại nói:



- Cậu qua đó đi, tôi về trước đây.



- Được.



Bùi Đông Lai gật gật đầu, chấm dứt nói chuyện với nhau, cùng Trần Anh gặp thoáng qua rồi đi về phía mộ Tiêu Phi.



Trước mộ có đặt một lẵng hoa, hương cũng chưa tàn, khói hương tràn ngập trước mộ bia, bao phủ cả ảnh chụp của Tiêu Phi.



Đây là lần đầu tiên Bùi Đông Lai nhìn thấy ảnh chụp của Tiêu Phi.



Trong hình Tiêu Phi một thân quân trang, bộ mặt kiên cường, ánh mắt kiên định mà tự tin.



- Thực xin lỗi Tiêu đại ca, có lẽ em nên đến thăm anh sớm hơn.



Bùi Đông Lai ngồi xổm xuống, từ từ nói:



- Nhưng anh cũng biết em là một người quật cường, nếu đáp ứng làm chuyện của anh thì em không làm được sẽ không đến gặp anh.




Bùi Đông Lai lại hỏi.



- Ngoài Odin thì còn có Cuông Thần của bộ lạc Cuồng Nhân đều chết trong tay Salem.



Bùi Vũ Phu có chút ngượng ngùng, nói:



- Từ sau khi giả chết thì ta vẫn luôn ở chỗ này, chỉ rời khỏi đây 1 lần.



- Là lần con tham gia Đại Bỉ Võ bộ đội đặc chủng toàn cầu sao?



Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, nhớ lại ngày đó Bùi Vũ Phu xuất hiện cứu mình nhưng bản thân lại đột phá.



- Ừh, lúc đó ta vốn muốn xuất thủ cứu con, nhưng phát hiện con đột phá cho nên…



Bùi Vũ Phu giải thích, sau đó xấu hổ sờ sờ cái mũi, cũng không nói gì thêm.



Bùi Đông Lai tức giận trừng mắt nhìn Bùi Vũ Phu liếc mắt một cái:



- Qua tử, con muốn solo với người.



- So sánh mà nói thì chuyện tên nhóc Dixi cướp lấy căn cứ quân sự hạt nhân của M càng thêm nguy hiểm.



Bùi Vũ Phu cười cười, sau đó suy nghĩ:



- Đây là chuyện nằm ngoài ý muốn duy nhất của ta, may là thằng nhóc đó không làm ra hành động điên cuồng nếu không thì ta sẽ trở thành tội nhân.



Bùi Đông Lai thấy thế thì hỏi:



- Như lời của người thì ngày đó người xuất hiện ở đó chắc hẳn là Salem.



- Ừh, là ta để Salem đến giúp con giết thằng nhóc kia, bất quá Salem phát hiện được con đã luyện thành « Vô Thần" nên đã báo lại cho ta, ta liền để cho hắn rời khỏi đó.



Bùi Vũ Phu tràn đầy vui mừng nhìn vào Bùi Đông Lai:



- Con đã luyện thành " Vô Thần", lại thêm đột phá Cương Kính đại thần, bằng vào vũ kỹ mới mà con sáng tạo thì có thể giết thằng nhóc kia dễ như trở bàn tay.



- Cho nên người muốn con trở thành anh hùng dân tộc?



Bùi Đông Lai một đầu hắc tuyến.



- Ừh, ngẫm lại thử, nếu con có thể trở thành anh hung dân tộc thì đây là chuyện đáng tự hào bao nhiêu?



Bùi Vũ Phu rất là kiêu ngạo mà vuốt vuốt chùm râu.



Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt, sau đó, trong lòng vừa động:



- Qua tử, hỏi người chuyện này?



- Chuyện gì?



- Thực lực của người bây giờ là?



Bùi Đông Lai nháy mắt con ngươi, tràn đầy tò mò.



Bùi Vũ Phu do dự một chút, nói:



- Đột phát Cương Kính, Đan Kính.



- Đan Kính?



- Ừh, sau này con cũng sẽ đạt tới.



- Con ăn no rửng mới mới tu luyện tiếp.



Bùi Đông Lai liếc mắt, sau đó lại nghĩ tới điều gì vội vàng nói:



- Qua tử, hiện giờ thì người hẳn là đứng thứ nhất trên Thần bảng, Salem thúc đứng thứ 2….



- Không, con là đệ nhất.



Không đợi Bùi Đông Lai nói hết thì Bùi Vũ Phu đã cắt ngang.



- Sao?



- Thần bảng là ta sắp xếp.



Bùi Vũ Phu lên tiếng, lộ ra nụ cười ngây ngô.



HẾT