Siêu Cấp Cường Giả

Chương 76 : Đánh tàn phế

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Thời gian trôi qua rất chậm.



Bùi Vũ Phu tựa như ngọn núi sừng sững chắn trước người Bùi Đông Lai, vô cùng ngạo nghễ.



Nạp Lan Trường Sinh như diều đứt dây bay ra ngoài, nện vào vách tường.



Khóe miệng hắn ứa máu, một bên má lõm vào trong lộ ra da xương trắng cùng thịt nát bấy, máu không ngừng chảy ra nhìn vào thì cực kì kinh khủng.



Cực kì khiếp sợ!



Hắn không ngờ Bùi Vũ Phu lại ra tay!



Hắn nằm mơ cũng không ngờ Bùi Vũ Phu biến mất mười tám năm, chẳng những công phu không giảm đi mà còn đạt tới cảnh giới hắn không thể lý giải được!



Trong kí ức của hắn, mười tám năm trước, bởi Vãn Tình chết đi mà Bùi Vũ Phu tự phế đi một chân mình!



Đám người Nạp Lan gia, Lâm Phong và A Cửu đều trợn mắt há mồm, khuôn mặt cứng đờ ra.



Bọn họ không ngờ Bùi Vũ Phu không nói gì cả thì đã liền ra tay, mà chỉ tát một cái đã khiến Nạp Lan Trường Sinh bay ra ngoài.



- Tiểu Vương gia!



Qua cơn khiếp sợ, cận vệ A Cửu tỉnh táo nhất vội lao tới hét lớn, hắn cố gắng giúp Nạp Lan Trường Sinh tiếp đất!



Lúc này hắn làm hết khả năng của một bảo tiêu!



Hắn lại quên rằng Nạp Lan Trường Sinh vốn là cao thủ hàng đầu.



Vù!



Thân thể Nạp Lan Trường Sinh sắp va vào vách tường, đột nhiên eo hắn phát lực nhẹ nhàng tiếp đất.



Tuy nhiên sự khiếp sợ vẫn in sâu trên gương mặt Nạp Lan Trường Sinh.



Hắn không thèm lau vết máu mà trừng mắt nhìn Bùi Vũ Phu!



"Bá!"



Lúc này, toàn bộ những người còn lại cũng nhìn về phía Bùi Vũ Phu.



Lập tức kẻ bị Lâm Phong coi là nông dân nghèo đói đã trở thành tiêu điểm!



- Nạp Lan Trường Sinh, có phải ngươi cảm thấy Bùi Vũ Phu ta mất đi một chân sẽ không phải đối thủ của ngươi?



Đối mặt với những ánh nhìn, Bùi Vũ Phu thản nhiên nhìn Nạp Lan Trường Sinh:



- Hay là ngươi cảm thấy ta biến mất mười tám năm nên không thể đắc tội với Nạp Lan gia của ngươi và Lâm gia?



- Ta…



Nghe Bùi Vũ Phu chất vấn, Nạp Lan Trường Sinh muốn nói nhưng không thể phản bác.



Toàn bộ những người còn lại cũng không dám hé miệng.



Lúc này ánh mắt họ nhìn Bùi Vũ Phu đều là sự sợ hãi không thể che giấu.



- Những chuyện năm đó ngươi làm thì ta không hề truy cứu, thậm chí khi cha ta bỏ đi ta cũng nói giúp ngươi một lần.
Ngay lúc này.



A Cửu chưa kịp chạm vào cò súng thì Bùi Vũ Phu đã xuất hiện trước mặt hắn, tay hóa thành đao chém tới cổ tay A Cửu, sức lực cực lớn.



"Rắc, rắc…"



Âm thanh giòn giã vang lên, cổ tay A Cửu đã gãy, lộ ra xương trắng, máu tuôn như suối.



Phế tay A Cửu nhưng Bùi Vũ Phu vẫn không buông tha, đột nhiên phát lực!



"Xoẹt."



Tựa như âm thanh xé giấy, cánh tay A Cửu bị xé rách không chút khoan nhượng, máu thịt văng tứ tung.



- A….a.



A Cửu thống khổ hét lên, hắn ngã lăn ra đất, thân thể không ngừng co giật.



Chứng kiến cảnh tượng máu me này, sắc mặt Lâm Phong tái mét, bất tỉnh nhân sự.



Nạp Lan Minh Châu thấy cảnh này cũng sợ hãi tột độ, không còn khống chế nổi thân thể.



- Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, đáng tiếc ngươi lại không biết nắm lấy.



Bùi Vũ Phu cầm súng lục, thản nhiên nhìn Nạp Lan Trường Sinh:



- Công phu cha ta dạy cho ngươi, hôm nay ta cũng sẽ thu hồi!



Đoàng.



Đoàng.



Đoàng.



Đoàng.



Súng không ngừng nhả đạn.



Nạp Lan Trường Sinh ngã xuống đất, máu tươi phun xối xả.



Bùi Vũ Phu ném súng rồi xoay người bước về phía Bùi Đông Lai.



Hắn không hề lo lắng đám người còn lại của Nạp Lan gia nhặt súng đối phó với mình.



Nhìn Bùi Vũ Phu đang bước tới, Bùi Đông Lai cố gắng tìm ra điểm chung gì đó giữa hình ảnh lúc này và con người mười tám năm qua.



Nhưng…



Dù hắn cố hết sức cũng chẳng tìm ra.



Không quan tâm hơn thua, đi tới trước sân ngắm hoa nở hoa tàn.



Đời vô tình nhìn mây trôi hờ hững.



Nhân sinh của qua tử không cần phải giải thích.