Siêu Cấp Cường Giả

Chương 83 : Quốc Sĩ Cùng Độc Mân Côi

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Mặt trời dần dần hạ xuống phía sau đỉnh núi, ánh chiều ta chiếu khắp mặt sông Hoàn Phổ hùng vĩ giống như mặt nước được khoác thêm một chiếc áo khoác màu vàng.



Bên ngoài thành phố phồn hoa Bùi Đông Lai đứng ở bờ sông Hoàng Phổ đã bị ô nhiễm, ngắm nhìn mặt sông rộng lớn suy nghĩ xuất thần.



Hắn không khỏi nhớ tới đã từng thấy trong một quyển sách nhắc tới, rất nhiều người có dã tâm trong thời kỳ Đông Hải đang phát triển bị người ta ném vào sông Hoàng Phổ cho cá ăn, xương cốt cũng không còn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Bởi vì đang lúc hoàng hôn bên ngoài bờ sông cũng không có mấy ai đi lại.



Mỗi người khi đi qua bên cạnh Bùi Đông Lai đều không nhịn được đưa mắt nhìn hắn.



Dưới trời chiều bọn hắn nhìn thấy một thân ảnh gầy yếu, nhìn qua chỉ thấy chiếc ba lô màu đen, còn có khuôn mặt sạch sẽ khẽ hé ra.



Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, không biết bao lâu Bùi Đông Lai lấy ra một chiếc điện thoại Nokia kiểu cũ bấm số gọi đi.



Thật lâu sau từ trong ống nghe vang lên một âm thanh mang theo vài phần bình dị gần gũi



- A lô.



- Ngài khỏe chứ, xin hỏi Cổ hiệu trưởng có ở đấy không?



Gió nhẹ thổi qua Bùi Đông Lai đứng ở bờ sông giọng nói tương đối tôn kính.



- Chính là ta đây, ngài là?



Đầu bên kia điện thoại, Hiệu trưởng trường đại học Đông Hải Cổ Bồi Nguyên mang theo vài phần nghi hoặc hỏi.



Hắn sở dĩ nghi hoặc là vì đây là số điện thoại riêng của hắn người biết được số này không nhiều lắm hơn nữa toàn là người quen của hắn.



- Cổ hiệu trưởng ngài khỏe chứ cháu là Bùi Đông Lai đây.



Bùi Đông Lai vẻ mặt bình tĩnh nói:



- Hai ngày trước Hứa viện trưởng ở Trầm Thành nói cho cháu biết sau khi đến Đông Hải thì gọi cho ngài, cháu hôm này vừa đến Đông Hải, ngài xem khi nào có thời gian, cháu sẽ đi đến gặp ngài.



- Đông Lai, cháu đang ở đâu?



Đầu bên kia điện thoại Cổ Bồi Nguyên sau khi nghe thấy cái tên Bùi Đông Lai đầu tiên thì ngẩn ra sau đó trái tim vốn chịu đủ phong sương thì phá lệ mà run lên, ngữ khí có vẻ hơi kích động.



- Bên ngoài.



Nhận thấy được ngữ khí của Cổ Bồi Nguyên dao động, Bùi Đông Lai mơ hồ có chút nghi hoặc nhưng lại thật thà đáp.



- Cháu ở đấy chờ ta, ta sẽ trực tiếp tới đón cháu!



Đầu bên kia Cổ Bồi Nguyên nói xong không quên nhắc nhở nói:




Mặc dù Cổ Bồi Nguyên chính tay hẹn gặp nàng lúc trước, nhưng mà giờ này sau khi chính mình đến tận nơi để gặp mặt thì hắn lại muốn đi ra ngoài Liễu Nguyệt cũng không có biểu hiện ra vẻ ngoài bất mãn, nụ cười trên mặt không hề giảm.



Bởi vì nàng biết, láy địa vị của Cổ Bồi Nguyên ở lĩnh vực kinh tế này đừng nói là nàng, ngay cả một vài lão già ở trên đỉnh kim tự tháp, quyền lực ngập trời như vậy mà hắn cũng không nể mặt chút nào.



Đây cũng là đặc tính của học giả.



- Ta muốn đi đón một người,có thể còn cùng hắn ăn cơm.



Cổ Bồi Nguyên cũng không có giấu diếm Liễu Nguyệt.



Nghe được Cổ Bồi Nguyên nói vậy, dù là Liễu Nguyệt có một trái tim kiên cường tuyệt đối, hơn nữa chưa bao giờ đem hỉ nộ ái ố biểu lộ ở trên mặt, cũng không nhịn được ngây ngốc một chút.



Tất cả chuyện này là vì trong trí nhớ của Liễu Nguyệt, Cổ Bồi Nguyên hết sực quyền uy của khu kinh tế chưa bao giờ chủ động mời người nào ăn cơm.



Tương phản là toàn bộ thương giới đều lấy việc có thể mời được Cổ Bồi Nguyên ăn cơm làm vẻ vang, chỉ là cuối cùng chính thức mời được hắn lại ít ỏi không có mấy.



- Cổ hiệu trưởng, ta biết ở gần bờ sông Hoàng Phố mở một quán cơm hương vị không tệ, nếu như Cổ hiệu trưởng không chê, hôm nay ta mời.



Liễu Nguyệt chủ động mới trước nhưng trong lòng hết sức tò mò rốt cuộc là nhân vật thế nào, khiến cho Cổ Bồi Nguyên mời ăn cơm không nói, lại còn phải chủ động đi đón.



- Cảm ơn hảo ý của tiểu thư, nhưng bữa cơm này ta nhất định phải tự tay mình mời khách.



Cổ Bồi Nguyên tựa hồ tâm tình rất tốt, cười cười nói.



- Vậy được rồi hôm khác Liễu Nguyệt lại tới, làm phiền Cổ hiệu trưởng vậy.



Nghe Cổ Bồi Nguyên nói như thế, Liễu Nguyệt cũng không cưỡng cầu mà là tính toán cáo từ.



- Thật có lỗi!



Cổ Bồi Nguyên hơi biểu thị ý xin lỗi, sau đó không nói lời vô ích, trực tiếp chui vào trong chiếc xe Audi A6, rời khỏi biệt thự.



- Rốt cuộc là ai có thể làm cho Cổ Bồi Nguyên nhiệt tình như vậy.



Đưa mắt nhìn Cổ Bồi Nguyên rời đi, lòng hiếu kỳ của Liễu Nguyệt không khỏi nổi lên.



Là ai??



40" sau



Ở một chỗ vắng người có một thiếu niên từ trong núi đi ra, người này chính là người khiến cho đại nhân vật Cổ Bồi Nguyên phải đến đón.



(*): thông minh tài trí