Siêu Cấp Cường Giả

Chương 88 : Thỉnh cầu cùng trao đổi

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Thời gian như nước chảy, bất tri bất giác, Bùi Đông Lai đã đến biệt thự Cung Đàn bảy ngày rồi.



Trong bảy ngày này, Đông Phương Lãnh Vũ không có bắt hắn rời đi nữa, bất quá thái độ của hắn vẫn là lạnh nhạt, thời gian phụ đạo cũng không yên, hoàn toàn không tập trung.



Bất quá chỉ cần có Liễu Nguyệt ở đây, thái độ của Đông Phương Lãnh Vũ sẽ là từ mùa đông khắc nghiệt biến thành mùa xuân ấm áp.



Đối với chuyện này Bùi Đông Lai cũng rõ ràng, Đông Phương Lãnh Vũ không phải là sợ hãi Liễu Nguyệt mà là tôn trọng từ tận đáy lòng!



Đồng dạng Liễu Nguyệt bên ngoài đối với Đông Phương Lãnh Vũ là cực lỳ nghiêm khắc, bất quá ở sâu trong nội tâm cũng cực kỳ yêu thương đứa cháu này, chỉ là khác so với phương thức yêu thương Đông Phương Uyển Nhi mà thôi.



Trừ cái đó ra, Bùi Đông Lai còn phát hiện cái biệt thự giá trị hơn ức này là của Đông Phương Lãnh Vũ, Liễu Nguyệt cùng với Đông Phương Uyển Nhi có chỗ ở khác, chỉ là hai người bọn họ thường xuyên ở chỗ này mà thôi.



Sáng sớm, ngay khi ánh mắt trời vừa ló ở phương xa, Bùi Đông Lai giống như ngày xưa, một thân quần áo thể thao đi ra khỏi phòng.



Đi vào sân biệt thự, Bùi Đông Lai hít vào thật sâu không khi mới mẻ, sau đó chạy chậm ra ngoài biệt thự, trong lúc đó ở bên ngoài cửa lớn của biệt thự xuất hiện hai khuôn mặt v tươi cười của hai gã bảo vệ của Đông Phương Lãnh Vũ.



Hai gã bảo vệ tuy rằng lạnh lùng rất ít nói chuyện, nhưng tựa hồ ấn tượng với Bùi Đông Lai rất tốt, mỗi lần Bùi Đông Lai mỉm cười với bọn họ thì bọn hắn cũng gật đầu chào lại.



Khu nhà giàu nổi tiếng cả nước của Đông Hải cũng giống với rất nhiều khu nhà giàu khác giống nhau, phần lớn đều là người không quen biết nhau ở tại đó.



Vì vậy sự xuất hiện của Bùi Đông Lai tại đây cũng không khiến cho người ta chú ý lắm.



Một đường chạy thẳng đến rừng cây u tĩnh phía trước, Bùi Đông Lai dừng bước bắt đầu luyện quyền.



Ở đây đã bảy ngày hắn mỗi ngày đều kiên trì không lơ là việc luyện quyền, sáng sớm một lần, tối đến một lần, lúc trước buổi tối ở trường thì không nói, còn ở nhà khi luyện xong hắn lại được Bùi Võ Phu dùng thuốc bột bắt hắn ngâm mình.



Trong bảy ngày này tuy rằng Bùi Đông Lai không có đạt tới cảnh giới thứ nhất của người luyện võ là Minh Kính nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng trên thân thể hắn các kỹ năng đều được đề cao, thậm chí hắn hoài nghi Bùi Võ Phu cho hắn có phải là linh dược trong truyền thuyết.



Liên tục luyện tập hai lần bộ quyền không biết tên kia, Bùi Đông Lai trầm tư một chút đang muốn bắt đầu lần thứ ba lại nghe thấy tiếng bước chân.



Phát hiện này làm cho Bùi Đông Lai bỏ quên ý niệm tập lại quyền pháp lần thứ ba chuẩn bị rời đi.



Cùng lúc đó tiếng bước chân từ xa đến gần, một đạo thân ảnh nổi bật dần dần xuất hiện trong tầm mắt của Bùi Đông Lai.




- Nếu không ta tìm người làm gì?



- Cho nên ngươi đã nghĩ lấy ta làm cớ, trốn ra ngoài ban đêm?



Nghe thấy Đông Phương Lãnh Vũ nói như thế Bùi Đông Lai nhất thời vui vẻ.



- Chỉ cần ca đáp ứng đưa ta ra ngoài điều kiện gì ta cũng có thể chấp nhận.



Đông Phương Lãnh Vũ cắn chặt răng cảm giác kia giống như Bùi Đông Lai có bảo hắn làm gì hắn cũng đáp ứng liền. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Theo ý nào đó mà nói, Bùi Đông Lai cũng không muốn là sư ngày nào gõ mõ ngày ấy, phụ đạo cho Đông Phương Lãnh Vũ qua loa.



Bởi vì hắn nhìn ra được Đông Phương Lãnh Vũ thực ra rất thông minh, chỉ cần thêm chút cố gắng, thành tích học tập nâng lên không phải là việc khó khăn, còn nữa hắn tốt xấu gì cũng là thủ khoa của cả nước, người hắn phụ đạo không tiến bộ chút nào thì mặt mũi của Cổ hiệu trưởng cũng bị hắn làm mất hết.



Lúc này, mắt thấy Đông Phương Lãnh Vũ vì tối nay có thể đi ra ngoài mà liều lĩnh, Bùi Đông lai vốn định nói ra yêu cầu của mình bất quá nghĩ lại không có nói mà ra hỏi ngược lại:



- Ngươi nói cho ta biết trước, đi ra ngoài làm gì?



- Đêm nay Bảo Sơn tổ chức một trận đua xe trăm năm khó gặp, xa vương đến từ Hàn Quốc khiêu chiến xa vương trong nước.



Đông Phương Lãnh Vũ vẻ mặt đầy cuồng nhiệt nói cảm giác giống như là hắn nếu như bỏ qua trận đấu này so với giết hắn còn khó chịu hơn.



- Đông Lai ca, ta xin ca mang ta đi ra ngoài đi!



Nghe được Đông Phương Lãnh Vũ nói thế, Bùi Đông Lai trong lòng vừa động, cũng muốn tới kiến thức một phen, bất quá nghiê trang nói:



- Chỉ cần ngươi hứa với ta, sau này khi phụ đạo thật sự nghe giảng, cố gắng học tập thì ta sẽ đưa ngươi đi.



- Tuyệt đối không thành vấn đề.



Mắt thấy Bùi Đông Lai đáp ứng, Đông Phương Lãnh Vũ mừng rỡ, gật đầu lia lịa giống như con gà mổ thóc.