Siêu Cấp Gen
Chương 167 : Lễ vật
Ngày đăng: 16:01 30/04/20
Lễ vật
Lễ vật
"Đa tạ." Trần Phong cảm tạ.
Cúp liên lạc, Trần Phong lâm vào trầm tư.
Vương gia...bọn hắn có động tác lớn, cùng chính mình cũng không có liên quan quá nhiều a? Có điều là bất kể như thế nào, hắn vẫn muốn điều tra một chút.
"Ô...ô...n...g —— " Ánh sáng lung linh lấp lóe, lỗ tai của Trần Phong khẽ động, một trăm đạo đao gió dung hợp vào trong cơ thể, khóa chặt —— Vương gia!
Xoạt! Mỗi một tiếng bước chân ở Vương gia đều vang lên ở bên tai.
"Đại sư, giao cho ngài."
"Yên tâm, gen năng lực của ta là nguyền rủa, có thể bỏ qua khoảng cách."
"Cần phải chuẩn bị bao lâu?"
"Bản chất của nguyền rủa là nguyện lực, ngươi hãy đưa tiền thù lao đầy đủ cho mọi người ở Vương Gia, để cho bọn hắn bởi vì giết chết mục tiêu mà thành tâm ngưng tụ ra nguyện lực vào máu tươi là được. Chỉ cần có đầy đủ nguyện lực, nguyền rủa của ta có thể vượt cấp khiêu chiến, coi như là vị Mai lão gì kia, cũng không có vấn đề gì."
"Máu tươi..."
"Ừm, đến lúc đó ngươi bảo những người đó ở lại Vương gia là được, ta sẽ tạo thành trận pháp, nhiều nhất chỉ hao tổn một chút tinh thần lực và một vài giọt máu tươi, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì."
"Tốt, vậy trước tiên ngài hãy luyện tập trước với tên Trần Phong kia đi." Đây là thanh âm của Vương Thiên Hào.
Vẻ mặt nguyên bản hóng hớt của Trần Phong lập tức trở nên quỷ dị.
M* kiếp, cái này cùng hắn có quan hệ gì?
"Mặc dù là do Mai lão giết người, thế nhưng mục tiêu của Mai lão lại là Trần Phong, ta cũng không tin, chuyện này cùng với hắn không có quan hệ! Con trai của ta nếu như đã chết, thì tên Trần Phong này cũng không cần sống nữa, vừa vặn chôn cùng với nhi tử của ta, ngài trước tiên hãy giết chết hắn, nhìn xem uy lực của nguyền rủa!" Lời nói của Vương Thiên Hào mang theo oán niệm ngút trời.
"Yên tâm." Đại sư tự tin nói: "Ta cần 5 ngày thời gian chuẩn bị! Đến lúc đó, mấy người Trần Phong cũng vừa rời đi khỏi Kim Thành, cho dù hắn có chết, cũng không có ai hoài nghi đến chúng ta."
"Xông vào một trăm người đứng đầu! Vì Kim Thành làm ra vẻ vang!"
Đây là sự cổ vũ của bách tính Kim Thành, biểu ngữ tung bay trong hư không.
"Hi vọng bọn họ có thể lấy được thành tích tốt." Nhân viên công tác cảm khái.
"Đúng vậy a." Một người khác rất tán thành.
Mục Nguyên cùng với Trần Phong đoán chừng chỉ đến tham gia cho vui mà thôi, thế nhưng Trương Lâm...có lẽ có một ít hi vọng! Cố gắng lên!
Đám người chờ mong đầy cõi lòng, ở trung tâm tàu bay, cũng có rất nhiều người đến chúc mấy người Trần Phong cố gắng, thi đấu gen tân tú, không phải là chỉ liên quan đến một vài người, còn có cả tòa thành thị này!
**
Bên trên tàu bay, Trần Phong bỗng nhiên mở màn sáng vòng đeo ra.
Tên người liên hệ: Vương Thiên Hào.
Đây là số liên lạc mà hắn lấy được từ Vương Thuần.
"Đinh —— " Trần Phong ấn vào số liên hệ.
Rất lâu sau, bên kia truyền tới một thanh âm bao hàm sát ý: "Trần Phong?"
"Đúng là ta." Khóe miệng của Trần Phong lộ ra một nụ cười: "Gần đây ta nhận được sự chiếu cố của Vương gia rất nhiều, bây giờ ta đã sắp rời khỏi Kim Thành, ta còn đặc biệt chuẩn bị một ít lễ vật cho các ngươi, mong các ngươi sẽ cảm thấy hài lòng."
"Cạch." Trần Phong cúp liên lạc.
??? Vương Thiên Hào ở bên kia không hiểu ra sao.
Lễ vật? Chúng ta rất quen với ngươi sao? Hắn nhíu mày, nghĩ mãi mà cũng không rõ, Trần Phong bỗng nhiên liên hệ cùng với chính mình là có ý gì, thế nhưng nghĩ nửa ngày, hắn tự nhiên cảm giác được có một chút không ổn.
"Oanh!" Hư không bỗng nhiên rung động, bầu trời sáng sủa bỗng nhiên bị mây mù che đậy, có một cỗ lực lượng đáng sợ hội tụ ở trên trời.