Siêu Cấp Gen
Chương 288 : Trần Phong điên rồi?
Ngày đăng: 16:02 30/04/20
Trần Phong điên rồi?
Trần Phong điên rồi?
Nhưng mà, chờ đến khi bọn hắn dùng tinh thần cảm ứng bao trùm toàn trường, lại kinh ngạc phát hiện ra vị trí của Vương Dao, lại ở cách đó không xa, chỉ có khoảng một trăm mét...
Có một thiếu niên nhìn qua như là một đứa học sinh, đang ôm Vương Dao liều mạng chạy như điên! Hắn lại muốn mang theo Vương Dao chạy trốn?
"Trốn??" Lôi Hạo tức giận cười.
Học sinh hiện nay lại dốt nát đến loại tình trạng này rồi hay sao? Chạy trốn? Ở ngay trước mặt hai chiến sĩ cấp A?! Quá ngây thơ! Một trăm mét, đối với bọn hắn mà nói, vẻn vẹn chỉ là một cái chớp mắt.
Băng Phong Tuyệt Địa, ở trước mặt phế tích động băng, diễn ra một màn kinh người. Không chỉ đơn giản là hai người Lôi Hạo, bao quát cả mấy người Vương Thuần cùng với Hầu Lượng, gần như tất cả mọi người đều sợ ngây người, bởi vì cái người đang ôm Vương Dao chạy trốn, thình lình đúng là Trần Phong!
Móa! Vương Thuần giận mắng một tiếng, cái thằng ngu này! Hắn muốn làm cái gì? Đây chính là chiến sĩ cấp A cơ mà! Hơn nữa, còn là hai chiến sĩ cấp A mạnh nhất!
Khó trách Vương Thuần một mực có một cảm giác kỳ quái, Trần Phong từ đầu tới đuôi, một câu cũng đều không nói qua! Vương Thuần liếc nhìn qua mấy lần, phát hiện ra Trần Phong vẫn một mực cẩn thận nhìn chằm chằm vào trận chiến đấu cho nên cũng không có chú ý. Không nghĩ tới...chỉ mất tập trung một chút, Trần Phong thế mà đã xông ra! Cái tên điên này! Hắn cho là mình có thể cứu được Vương Dao hay sao?
Không thể nào, hắn lao ra, chỉ có thể chịu chết mà thôi!
"Ngu xuẩn!" Hầu Lượng cũng rất là tức giận.
Đã là lúc nào rồi, ngươi còn xông ra làm gì? Chỉ còn một phút nữa là những cường giả cứu viện sẽ đến! Chỉ cần Vương Dao có thể chống thêm một phút đồng hồ nữa, mấy người còn lại nhất định có thể còn sống sót! Coi như lui một vạn bước, coi như Vương Dao không có chống đỡ được, hai người Lôi Hạo cũng không dám lưu lại thêm một giây đồng hồ nào! Vương Dao hi sinh, cũng coi như là có giá trị!
Nhưng bây giờ thì sao? Trần Phong xông ra, hắn sẽ chết, Vương Dao cũng sẽ hi sinh vô ích!
Nữ nhân này...đến bây giờ vẫn còn xoắn xuýt về hứa hẹn xuất thủ ba lần hay sao? Ngay cả mạng của mình cũng không muốn hay sao! Hắn thật sự rất muốn mắng Vương Dao một câu, thế nhưng lại không mắng được, có một tảng đá chặn ở ngực, khiến cho hắn vô cùng khó chịu.
"Ta sống cho đến bây giờ...chỉ có hai người thật lòng muốn giúp ta, một người là Vương Việt... vào lúc ta tuyệt vọng, đã giúp ta cầu tình một câu, mặc dù là không có tác dụng gì..."
"Một người khác, là ngươi, lúc này còn đi ra cứu ta, cho nên, ta không muốn ngươi cũng chết theo ta...như thế ta sẽ chết không nhắm mắt." Thanh âm của Vương Dao càng ngày càng suy yếu.
"Im miệng!" Trần Phong quát khẽ một tiếng.
Vương Dao chăm chú nhìn Trần Phong: "Ta không sợ chết."
Trần Phong nhìn nàng thật sâu một cái: "Nhưng ta sợ cô chết."
Vù! Trần Phong vẫn chạy như điên, hắn biết, Hạ Nghiên sẽ không giữ chân được hai người Lôi Hạo quá lâu!
Quả nhiên, ở ngay trong cái nháy mắt này, lực lượng Ám Năng bùng nổ đã biến mất, Trần Phong cảm giác được một luồng sát ý lạnh buốt đang bao phủ lấy thân thể của hắn, đó là sát khí của Lôi Hạo!
Lôi Hạo đã phát hiện ra!
Thời gian! Tâm trạng của Trần Phong trở nên nghiêm nghị, hắn cần thời gian! Hắn biết, chỉ cần trong nháy mắt, Lôi Hạo sẽ có thể miểu sát hắn!
Làm sao bây giờ? Đầu óc của Trần Phong lưu chuyển.
Quầng sáng may mắn, khởi động! Ta muốn thời gian! Mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, ảnh hưởng đến tỷ lệ hay là hiện thực, mặc kệ tiêu hao bao nhiêu giá trị may mắn, đều phải tranh thủ thời gian cho ta! Nội tâm của Trần Phong gào thét!