Siêu Cấp Gen
Chương 384 : Kịch bản
Ngày đăng: 16:03 30/04/20
Kịch bản
Kịch bản
Khó trách! Khó trách vì sao hắn thử nghiệm cả vạn lần cũng không có kết quả! Sau khi hắn bị công nhận là phế vật, được phụ thận đưa đến viện nghiên cứu để thử nghiệm, thì đã được định trước là không có bất kỳ một cái kết quả nào! Mọi người đều biết ngươi là phế vật sẽ còn ai tin tưởng ngươi?
Huống chi ——còn nhất định phải nhắm ngay vào đối phương để thi triển! Có lẽ là có một vài người tin tưởng hắn, thế nhưng ở dưới tình huống đó, mục tiêu mà hắn nhắm vào đều là bia ngắm hoặc là người nộm, mà thật đáng tiếc, năng lực của hắn đối với mấy loại đồ vật không có tư duy này chính là vô hiệu! Chỉ có nhắm vào người nào đó thi triển, vào thời điểm người đó tin tưởng là hắn vô cùng cường đại, mới có thể xuất hiện!
Đây chính là năng lực của hắn! Một cái năng lực thần kỳ chưa bao giờ xuất hiện qua! Hơn nữa! Không chỉ đơn giản như thế. Cho dù là sau khi đối phương khẳng định, năng lực của ngươi mới có thể xuất hiện, thế nhưng những vật này có mạnh mẽ hay không còn phải dựa vào trình độ tin tưởng của đối phương!
Ví dụ như —— cái chày gỗ mà Trần Phong nghĩ đến này! Cho dù cái chày gỗ này là do năng lực của hắn làm ra, thế nhưng sức chiến đấu lại gần như là không!
Ví dụ như —— Trần Phong nghĩ ra bộ cơ giáp năng lượng! Trong nháy mắt xuất hiện, liền tự động giải thể, bởi vì Trần Phong hiểu rất rõ năng lực của Ngô Huy, cho nên, coi như hắn có phối hợp, cũng không có cách nào phát huy ra hiệu quả! Mong muốn trở nên mạnh nhất, nhất định phải khiến cho đáy lòng của đối phương tin tưởng ngươi!
"Đây không phải là một năng lực phế vật hay sao?" Ngô Huy cười một tiếng đắng chát.
"Phế vật?" Trần Phong cười nói: "Nhóc con, đây là năng lực mạnh nhất, đến, để cho ta giúp ngươi mở mang một chút kiến thức, năng lực của ngươi, đến cùng khủng bố đến mức nào..."
Phế tích bỗng nhiên rung động, vô số hòn đá rơi xuống.
"Bọn hắn đã tới!" Ngô Huy lộ ra thần sắc kinh khủng.
"Bình tĩnh." Trần Phong liếc mắt nhìn hắn: "Chờ ta một hồi."
Ngô Huy lộ ra vẻ mặt mờ mịt, những người kia đã sắp tới rồi, còn chưa chịu trốn hay sao? Thế nhưng nếu Trần Phong không đi, hắn cũng không có cách nào rời đi, được rồi, muốn chết thì cùng chết!
Ngô Huy đã làm tốt tâm lý chuẩn bị chịu chết.
"Tên tiểu tử ngươi..." Ngô Năng hơi híp tròng mắt lại.
"Ngươi thật sự cho rằng năng lực của ta là phế vật?"
"Không." Ngô Huy lắc đầu: "Từ lúc ta vừa mới ra đời, đã làm quá nhiều chuyện sai, nguyên nhân vì huyết mạch của mẫu thân, bởi vì lực lượng quá mạnh, tạo thành sát lục quá nhiều!"
"Còn nhớ rõ, lúc ta ba tuổi, có nhớ tiểu nha đầu kia hay không?" Ngô Huy đột nhiên hỏi.
"Tiểu nha đầu kia?" Ngô Năng nghĩ tới, năm đó bên người Ngô Huy đúng là có một tiểu nha đầu, về sau bởi vì mắc bệnh gen hoại tử, đã chết, chuyện này những người ở Ngô gia đều biết.
"Gen hoại tử?" Ngô Huy lắc đầu: "Các ngươi thật sự cho rằng đó là bệnh gen hoại tử?"
"Ha ha ha ha ha! Ta cũng không nghĩ tới, ta vẻn vẹn chỉ mong muốn khoe khoang cho nàng nhìn một chút năng lực của ta, vậy mà lại hại chết nàng."
Đám người Ngô Năng lộ ra vẻ mặt phát mộng!
Moá nó! Thì ra là như vậy? Còn có loại tình tiết máu chó này?? Là thật hay giả?
Mà vào lúc này, Ngô Huy có chút thống khổ nhắm mắt lại nói: "Vì phong ấn năng lực của ta, vì không để cho thân phận của mẫu thân ta bại lộ, phụ thân phải đi chạy vạy khắp nơi!"
" Vì phong ấn năng lực của ta!"
"Ha ha ha! Phụ thân không cho phép ta dung hợp bất luận cái gen gì, bất luận cái năng lực gì, đều tuyên bố với bên ngoài là thất bại, để cho ta có thể không ngừng tăng tinh thần lực lên đột phá cực hạn, cũng là vì để cho ta có thể khống chế được loại năng lực này!"
"Thế nhưng..." Ngô Huy có chút thống khổ nhìn cánh tay phải của mình, nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, phụ thân ta vì ta mà chết mất, ta lại không thể giúp được một chút gì!"