Siêu Cấp Gen
Chương 492 : Trần Phong chết
Ngày đăng: 16:05 30/04/20
Trần Phong chết
Trần Phong chết
Tên gia hỏa này đánh ra một kích đồng quy vu tận, đến cùng sẽ khủng bố đến mức nào? Mọi người đều biết phàm là công kích tự bạo hoặc là bất cứ đòn công kích kích phát tiềm năng thân thể nào, đều có thể bộc phát ra uy năng gấp mười lần, thậm chí là uy năng siêu cường gấp trăm lần! Mà bây giờ...
"Đi!" Vẻ mặt của mọi người đều biến sắc, cho dù là Lữ Hồn cũng không ngoại lệ! Gã mặc dù tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình, thế nhưng cũng không dám tùy tiện tiếp nhận một kích này của Trần Phong, gã rất rõ ràng, thân thể của gã tuyệt đối không thể bị thụ thương ở chỗ này!
"Muộn rồi." Trên khoé miệng của Trần Phong lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Xoạt! Đám người của tổ chức thần bí hoảng sợ lui lại.
Ánh sáng màu đỏ càng trở nên nồng đậm! Ở vị trí mà Trần Phong đứng, đã không nhìn thấy bất kỳ một vật gì, chỉ có ánh sáng màu đỏ vô cùng vô tận, cái ánh sáng màu đỏ quỷ dị kia, ở giữa ánh sáng màu xanh lục của Lữ Hồn, càng lộ ra vẻ yêu dị, màu đỏ phối với màu xanh, vào lúc này đều làm cho tất cả mọi người cảm thấy e ngại từ trong đáy lòng.
"Mau trốn!" Mọi người điên cuồng lui lại.
Nhưng mà, vào ngay lúc này, có một bóng người lặng yên không tiếng động xuất hiện, cái bóng người này di chuyển vô cùng lặng lẽ, ngay cả Lữ Hồn cùng với Kim Điển, cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.
Ồ? Trên mặt của Lữ Hồn lộ ra thần sắc kinh ngạc, vào cái thời điểm nguy hiểm này, gã vậy mà dừng bước lại, mà Kim Điển đồng dạng cũng chú ý đến chuyện này, cũng dừng bước lại, nhìn về phía trung tâm điều khiển.
Ở nơi đó, ở vị trí mà Trần Phong đang đứng! Ở đằng sau luồng ánh sáng màu đỏ chói mắt, vậy mà xuất hiện một cái bóng đen!
Xoạt! Lữ Hồn cùng với Kim Điển liền nhíu con mắt lại, luồng ánh sáng màu đỏ này quá mức chói mắt cùng với quỷ dị, tràn ngập đủ loại năng lượng hỗn loạn, khiến cho bọn hắn không có cách nào có thể nhìn thẳng, thế nhưng khi ngưng tụ ánh mắt, y nguyên vẫn có thể thấy một chút mánh khóe.
Ở nơi đó, dường như còn có một người khác? Có một cái bóng người, đang thận trọng tới gần Trần Phong, dường như đang sợ hãi Trần Phong phát giác, động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, lặng yên không một tiếng động đi tới.
10 bước! 9 bước! 8 bước! 7 bước!
...
Mỗi một bước bóng người tới gần, ánh sáng màu đỏ chung quanh Trần Phong càng trở nên nồng đậm.
Mà lúc này, Lữ Hồn cũng lặng yên đi tới, nhìn thoáng qua.
Phốc! Lại là một đạo công kích đâm vào trong cơ thể của Trần Phong, bộ thi thể đã cứng ngắc kia không có bất kỳ một phản ứng nào.
"Đã chết thật rồi?" Lữ Hồn nhíu lông mày lại, gã đã nhìn thấy Trần Phong giả chết quá nhiều lần! Ngay cả khi hắn đã chết thật sự, thì vẫn có biện pháp để cứu trở về, ví dụ như...cái bức tượng thiếu nữ kia...
"Hừ!" Lữ Hồn hừ lạnh một tiếng.
Oanh! Vô cùng vô tận hào quang trong tay tỏa ra.
Oanh! Một đoàn năng lượng màu xanh lục kinh khủng đánh xuống thi thể của Trần Phong, ánh sáng màu xanh lục nổ tung, biến thân thể của Trần Phong thành vô số hạt bụi!
"Như thế, ta mới có thể yên tâm." Lữ Hồn thì thầm.
Đám người Kim Điển liếc nhìn nhau, cũng khẽ gật đầu.
Như vậy...Trần Phong đã thật sự chết rồi.
—-
Ở một nơi nào đó, Vương Dao cùng với Minh Nguyệt đã chạy ra khỏi tổ chức thần bí, chạy trốn đi rất xa, mãi đến thời điểm xác định được người của tổ chức thần bí không truy đuổi nữa, hai người mới dừng bước lại.
"Rốt cục cũng chạy thoát." Minh Nguyệt tức giận nói.
Nàng đường đường là người đứng đầu ở Minh giới, đã lúc nào phải chật vật như thế này? Nếu như có thể khôi phục thực lực, nàng căn bản sẽ không phải e ngại cái tên gia hỏa xanh lét kia! Chuyện hiện tại mà nàng lo lắng nhất vẫn là Trần Phong! Trần Phong nếu như chết rồi, Tiểu Ảnh hẳn sẽ phải chết! Tiểu Ảnh nếu như chết rồi, vậy thì nàng... Minh Nguyệt hít vào một hơi thật sâu.
Nhân duyên khóa cũng không phải là vạn năng, nàng nếu như dám thi triển, tự nhiên sẽ có bản lĩnh giải trừ, thế nhưng cái giá phải trả lại quá lớn, nàng quả thực không dám tùy ý vận dụng!
"Hi vọng ngươi có thể chạy thoát được?" Minh Nguyệt tự lẩm bẩm.