Siêu Cấp Gen

Chương 510 : Truy sát

Ngày đăng: 16:05 30/04/20


Truy sát



Truy sát



Mà bây giờ, đây là lần đầu tiên bọn hắn gặp được người bản địa! Một cái chủng tộc chưa bao giờ tiếp xúc qua!



"Công kích bằng năng lượng có vẻ như không có hiệu quả." Tinh Huy trầm giọng nói.



Không có hiệu quả sao? Hết thảy đòn công kích lúc nãy, đều là công kích năng lượng!



Tên dã nhân này...đám người cảm thấy kinh hãi không thôi.



"Đi!" Nhật Quang bỗng nhiên quát to một tiếng.



Xoạt! Nhóm người của tổ chức thần bí bắt đầu nhanh chóng lùi lại, Trần Phong cũng không có một chút do dự nào rút lui.



"Đi!" Nhóm người Gen Công Hội cũng vội vã rút lui, nói đùa cái gì thế? Đụng phải loại địch nhân đáng sợ này, căn bản là không có khả năng chiến thắng, chỉ có thể chạy trốn! Nhưng mà, có trốn được hay không?



"Rống " Một tiếng gào thét vang lên, đám người nhìn lại, hai tên dã nhân kia thế mà đang đuổi theo! Hơn nữa vì phòng ngừa bọn hắn chạy trốn, hai tên dã nhân này thế mà biết chặn đánh!



"Phiền toái rồi!" Đám người sợ mất mật, sau lưng đổ mồ hôi lạnh tràn trề.



Trốn! Tất cả mọi người đều điên cuồng chạy trốn! Có thể đi đến một bước này cũng không có người nào ngốc, cho nên cho dù tổ chức thần bí cùng với Gen Công Hội đang tuyên chiến với nhau, mỗi người đều lưu lại sức lực, chờ đợi bên thứ ba xuất hiện!



Thế nhưng...chẳng ai mong đợi sẽ xuất hiện một chuyện như vậy?



Dã nhân? Hai tên dã nhân đang chơi dã chiến? Bên thứ ba cái quần què! Đối mặt với sự đuổi giết điên cuồng của hai tên dã nhân, mọi người gần như sụp đổ.



Hết thảy công kích đều không có tác dụng với hai tên dã nhân này, hết thảy công kích năng lượng rơi xuống trên người của hai người bọn hắn, đều không thể tạo thành bất cứ một thương tổn gì, bọn hắn có ngu tới cỡ nào cũng biết được cái chủng tộc dã nhân này có thể miễn dịch hết thảy công kích năng lượng! Mà làm cho người ta phải sợ hãi nhất chính là, ngoại trừ cái đặc tính kinh người này, tốc độ của cái hai tên dã nhân này cũng cực kỳ mau lẹ!



Chỉ cần ai dám chậm một bước, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Mọi người căn bản không dám dừng lại một bước nào, mà coi như là như thế, khoảng cách của bọn hắn cũng đang bị rút ngắn dần dần.



Hai thành viên của tổ chức thần bí cùng với Gen Công Hội lúc nãy còn đánh nhau nảy lửa trong lúc vô tình chạy đến cùng một chỗ, hai người liếc nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt của đối phương. Lúc này, còn ai phân biệt cái gì mà Gen Công Hội với tổ chức thần bí?
"Phân tán ra đi?"



"Phân tán cái trứng, dã nhân so với chúng ta còn nhiều hơn, nhanh chạy về hướng lối ra!"



"Đúng đúng đúng."



Mọi người điên cuồng chạy về hướng lối ra, Gen Công Hội, tổ chức thần bí, còn có những người qua đường, thế mà bởi vì cái nguyên nhân này, lại quỷ dị bước lên trên một con thuyền, đồng bệnh tương liên.



Cái đám người này...Trần Phong chợt nhớ tới phe thứ ba.



"Các ngươi chính là phe thứ ba dẫn dụ nhóm người Gen Công Hội và tổ chức thần bí chém giết nhau?" Trần Phong hỏi.



Xoạt! Đám người đồng loạt nhìn lại.



"Có lẽ là thế." Một người yếu ớt nói.



"Móa!" Có vài người kém chút nữa đã đạp bay hắn ra bên ngoài.



"Các đại ca, bây giờ nói cái này còn hữu dụng không?" Người kia vội vã chạy, chỉ kém chút nữa là đã tự bạt tai mình, nói: "Ta chỉ tiện tay đặt một cái bẫy như thế, ai biết được là ở trong bụi cỏ lại có nhiều dã nhân như vậy?!"



Đám người: "..."



Nhìn một chút đám dã nhân đang gầm rú truy sát ở sau lưng, ai còn muốn lãng phí thời gian đi đạp hắn? Đào mệnh quan trọng hơn a!



**



Mà vào lúc này, tại Gen Công Hội, có một đám đại lão đang đang thảo luận xem trại huấn luyện mới sau này do ai quản lý.



"Có mấy người bọn họ tất nhiên sẽ không xảy ra vấn đề."



"Có lẽ tổ chức thần bí..."