Siêu Cấp Gen

Chương 522 : Cơ hội tốt

Ngày đăng: 16:05 30/04/20


Cơ hội tốt



Cơ hội tốt



Sức chiến đấu chỉnh thể, giảm xuống một phần mười!



Bởi vì lực lượng đột nhiên bị giảm xuống như vậy, khiến cho thủ lĩnh dã nhân rơi vào thế yếu!



Oanh! Thủ lĩnh dã nhân thế mà bị Tần Hải đánh lùi lại hai bước.



"Ảo giác sao?" Trần Phong khẽ lắc đầu, trong nháy mắt hắn đang định kêu gọi Tiểu Ảnh quay trở về, chợt phát hiện ra thực lực của tên thủ lĩnh dã nhân vậy mà đột nhiên tăng lên dữ dội, vậy mà có thể đem 1/10 lực lượng bị mất đi kia bù đắp trở lại!



Oanh! Cuộc giao phong giữa hai người, một lần nữa trở nên ngang tay!



"Ồ?" Hai mắt của Trần Phong tỏa sáng, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.



"Tiểu Ảnh!" Hắn bảo Tiểu Ảnh rút lui, theo sự áp chế của Tiểu Ảnh biến mất, thực lực của thủ lĩnh dã nhân tăng lên dữ dội, một lần nữa lực áp Tần Hải, nhưng mà cũng chỉ trong vài giây đồng hồ, thực lực của thủ lĩnh dã nhân lại một lần nữa khôi phục lại như bình thường! Đánh ngang nhau!



"Quả nhiên là có chuyện ẩn ở bên trong!" Trần Phong cảm thấy kinh sợ.



Tên dã nhân này thế mà còn biết ẩn giấu thực lực? Thế nhưng mà...làm như vậy thì đối với hắn sẽ có chỗ tốt gì? Nhìn tên dã nhân hai mắt đỏ bừng đang chém giết cùng với Tần Hải, Trần Phong cũng không cảm thấy cái tên dã nhân này sẽ hiểu biết chuyện ẩn giấu thực lực, như vậy thì...



"Tiểu Ảnh." Tâm thần của Trần Phong khẽ động.



HƯU...U...U...U...U! Đường ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt xuyên qua mặt đất, bởi vì Tiểu Ảnh có đặc tính xuyên qua giữa hiện thực và hư ảo, cho nên Tiểu Ảnh có năng lực ẩn giấu gần như là vô địch, nó thành thạo điêu luyện đi vòng quanh bộ lạc dã nhân một vòng, lúc này mới trở về phản hồi cho Trần Phong, ở phụ cận, có người!
Xoạt! Người kia thuần thục biến mất ở bên trong sương mù nồng đậm, thân làm một người qua đường, mong muốn nhổ răng cọp ở bên trong các tổ chức lớn, làm sao có thể không chuẩn bị một chút? Coi như bị phát hiện thì lại như thế nào? Liếc mắt nhàn nhạt nhìn đám người, hắn nhẹ nhõm rời đi.



"Cơ hội tốt." Hai mắt của Trần Phong tỏa sáng.



"Đi!" Trần Phong mừng rỡ.



"Chúng ta cũng không thấy rõ phương hướng." Vẻ mặt của Tần Hải trở nên nghiêm túc.



Nhất là loại sương mù kỳ quái này lại có thể che chắn hết thảy năng lượng, căn bản là không có cách nào cảm ứng, đừng nói là dã nhân, ngay cả bọn hắn, cũng không có cách nào phát giác được bất kỳ một vật gì! Lại thêm tầm nhìn bị giảm xuống...



"Ầm!" Tần Hải vừa quay đầu lại liền đụng phải hông của một dã nhân, va chạm rất đau nhức.



"Nhìn không thấy đường..." Tần Hải cười khổ.



"Bên này." Trần Phong kéo Tần Hải đi qua.



"Ngươi nhìn thấy?" Tần Hải ngạc nhiên hỏi.



"Nhìn không thấy." Trần Phong cười cười: "Bất quá ta lại có biện pháp dò đường."



"Tốt!" Tần Hải đi theo Trần Phong.



Xoạt! Hai người ở bên trong sương mù màu trắng xuyên qua, ánh mắt của Trần Phong trở nên sáng ngời có thần, thận trọng tránh đi dã nhân ở trên đường, thế nhưng từ đầu đến cuối, đều chỉ hướng về một phương hướng, mục tiêu rất kiên định! Dưới mặt đất, có một đường ánh sáng màu đỏ đang điên cuồng xuyên qua.