Siêu Cấp Gen
Chương 552 : Lừa dối cả một bộ lạc
Ngày đăng: 16:05 30/04/20
Lừa dối cả một bộ lạc
Lừa dối cả một bộ lạc
"Lúc ấy ta ra ngoài đi săn, chờ đến thời điểm ta trở về, hết thảy mọi chuyện đã kết thúc, ta đi khắp tất cả các ngõ ngách, tìm được một số tộc nhân còn sót lại một chút hơi tàn, dùng hết tất cả mọi thủ đoạn, cứu sống bọn hắn, thành lập một cái tiểu bộ lạc." Pho tượng đá có một chút thống khổ nói, những chuyện kia, quả nhiên là hồi ức thống khổ.
"Ta đã nghe anh của ta nói qua về các ngươi, các ngươi có bộ dáng hết sức tương tự cùng với Cổ tộc, nhưng lại là một mạch dã nhân của chúng ta, ta nghe nói các ngươi trong trận chiến tranh đó giết vô số Cổ tộc, thậm chí còn đối kháng cùng với Thánh Giả, các ngươi cũng đã trở thành chiến sĩ cường đại đáng tôn kính nhất của một mạch dã nhân chúng ta!" Pho tượng đá thấp giọng kể ra.
"Tần Hải đâu rồi?" Trần Phong đột nhiên hỏi, nếu nó biết bọn hắn, hẳn là cũng nhận biết Tần Hải mới đúng.
"Hắn bị Cổ tộc mang đi." Biểu lộ của pho tượng đá có một chút quái dị: "Theo lời đồn, hắn được Thánh Giả thu làm đồ đệ, lại thành thân cùng với con gái của Thánh Giả, dường như đã trở thành một phần tử của Cổ tộc. Cho dù bị hạn chế tự do, thế nhưng không gì không làm được!"
"Yêu Vương vẫn như cũ đang đại chiến cùng với Cổ tộc, nhưng về sau...chúng ta cũng mất đi tin tức về Cổ tộc."
"Lực lượng hỗn độn thái cổ cũng càng ngày càng nặng, từng cái bộ lạc dần dần bị cách ly, cái thiên hạ này, đến cùng là Cổ tộc thắng lợi hay là Yêu Vương thắng lợi, cũng không có cách nào biết được."
Hỗn độn...đây chính là loại lực lượng cách ly ở những khu vực không biết hay sao? Chính là bởi vì thứ này, vệ tinh do nhân loại nghiên cứu, mới không có cách nào thấy rõ ràng được viên tinh cầu này! Đủ loại thiết bị cảm ứng cùng với thăm dò mạnh mẽ, mới có thể bị che chắn!
Nguyên lai...đây chính là lực lượng lưu lại từ thời Hoang Cổ hay sao?
Còn Tần Hải...xem ra năm đó giá trị may mắn đã phát huy ra tác dụng, hắn ít nhất vẫn có thể sống tiếp, lăn lộn cũng không tệ, thế nhưng hiện tại hắn còn sống sót hay không, cũng không có ai biết, dù sao thì cũng đã trải qua nhiều năm như vậy...
"Các ngươi làm sao lại sống được cho đến bây giờ?" Pho tượng đá ngạc nhiên hỏi.
Nó bởi vì hoá thân thành tượng đá, đánh mất sinh mệnh, từ đó trở thành vật chất không có sinh mệnh, lúc này mới có thể bảo lưu lại ý chí, sống được lâu hơn, thế nhưng hai người này...
"Chúng ta cũng không biết." Trần Phong nửa thật nửa giả nói: "Chúng ta thật ra là nhân loại, không biết vì sao lại bước vào nơi truyền thừa, Tổ Thần đại nhân xem thấu thân phận của chúng ta, dùng một loại lực lượng huyền ảo nào đó đánh vào thân thể của chúng ta, bảo chúng ta sau khi tỉnh dậy thì trợ giúp bộ lạc dã nhân, chúng ta sau khỉ tỉnh táo, liền trở về đây."
Hắn chỉ chỉ vào mi tâm của mình, ở nơi đó, lực lượng mà Tổ Thần lưu lại dường như còn sót lại một chút khí tức.
Hơi kém một chút...
Kém một chút...
Chút...
Hắn lộ ra vẻ mặt phát mộng nhìn pho tượng đá đã tiêu tán, vẻ mặt đỏ lên, bỗng nhiên nổi giận, dùng một cước đạp vào không trung: "Có ý tứ gì, ngươi mau nói xong cho ta!"
"Đ* moá!"
"Con m* nhà ngươi!"
"Hùng Nhị, cút ra đây ngay cho ta!"
"Mau trở về ngay cho ta, ngươi nói như vậy là có ý tứ gì!"
"Cái gì gọi là bộ dáng kém!"
"Đáng đời ngươi bị thần hồn câu diệt!"
"Coi như ngươi không chết, lão tử cũng phải nghiền ngươi thành tro a!"
"Đi ra đây!"
"Có loại người nói lão tử bộ dáng kém xong không có lá gan trở về hay sao!"
Khổng Bạch tức giận rít gào.