Siêu Cấp Gen
Chương 610 : Nên đi bệnh viện khám
Ngày đăng: 16:06 30/04/20
Nên đi bệnh viện khám
Nên đi bệnh viện khám
Ô...ô...n...g —— Trong mắt của gã lấp lóe hỏa diễm hoa mai, lập loè tinh quang làm cho người ta e ngại, mà trong nháy mắt gã thấy rõ ràng, tinh quang trong mắt liền hóa thành sát ý vô tận!
Lại có thể là hắn! Gã chưa bao giờ nghĩ tới, cái tên "Chế tác sư vinh dự" này thế mà lại là hắn!
"Trần Phong!" Một tiếng quát mang theo sát ý vang tới tận mây xanh!
"Chuyện gì thế?" Trần Phong nói thầm một câu, hắn vừa mới hoàn thành xong quá trình dung hợp năng lực, liền nghe thấy ở phía ngoài có người kêu réo tên của hắn, giống như là có thù giết cha vậy, thật là, chẳng phải hắn chỉ bế quan có một lát thôi hay sao...
"Đến rồi đến rồi." Trần Phong có chút bất đắc dĩ đứng dậy nói, chỉ có điều không nghĩ tới là, hắn vừa đứng dậy liền thấy một màn kinh người, ừm...Mai lão đang đại chiến với quần hùng!
"Trần Phong!" Mai lão gắt gao nhìn chằm chằm vào người trung niên trước mắt, thực lực của gã bây giờ đã tăng lên, liếc mắt một cái liền thấy ngay chân thân của con hàng này!
"Ngươi nói ai?" Con mắt của Trần Phong trừng lớn hỏi: "Làm gì có ai tên là Trần Phong."
"Ha ha." Mai lão chỉ cười âm hiểm nói: "Ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi, thuật dịch dung của ngươi đúng là rất xảo diệu, hẳn là năng lực Thiên Huyễn đúng không? Ha ha..."
"Đáng tiếc, bây giờ ta có thể nhìn thấy rất rõ ràng!" Đôi mắt của Mai lão hừng hực hỏa diễm, lập tức đem sự tình phát sinh từ hôm qua tới giờ hồi tưởng lại: "Xem ra, tảng đá trên núi trước đó, cũng là do ngươi làm có phải hay không?"
"Làm sao lại như vậy?" Trần Phong cười tủm tỉm nhìn gã, nói: "Ta năm nay đã hơn ba mươi tuổi, làm sao lại có thể là cái tên Trần Phong đẹp trai tiêu sái, thiện lương dũng cảm, học rộng tài cao, ăn nói bất phàm, kiến thức rộng rãi, toàn diện toàn năng, thiên tài mới hai mươi tuổi đã trở thành chế tác sư vinh dự chứ?"
Tất cả mọi người bỗng nhiên yên lặng, không khí an tĩnh đến mức đáng sợ, khóe miệng của Mai lão hơi hơi run rẩy, gã coi như đã thấy được cái gì gọi là không biết xấu hổ.
"Như vậy rất có ý tứ hay sao?" Mai lão gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Phong.
"Tuyệt vọng sao?" Mai lão lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, nhìn cái tên đã từng hại gã thê thảm, giờ phút này không ngừng xin giúp đỡ, lại không có bất kỳ một biện pháp nào, chỉ có thể ngồi chờ chết, thật sự là khiến cho tinh thần sảng khoái.
"Tuyệt vọng cái lông." Trần Phong trợn mắt trừng một cái nói: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta tuyệt vọng?"
Mai lão liền cảm thấy ngạc nhiên.
"Chẳng phải chỉ là một đoá hoa mai thôi sao." Trần Phong bĩu môi nói: "Ta nói này lão già, tuổi của ngươi cũng đã cao, ngày nào ngươi cũng chơi với hoa, lúc trước chơi hoa cúc còn chưa tính, hiện tại lại là hoa mai..." (chơi hoa cúc = thông đ*t ^^!)
"Lão tử vẫn luôn là hoa mai!" Mai lão gầm thét.
"Có quỷ mới tin." Trần Phong bĩu môi: "Lúc ấy ngươi hợp thể làm một với Vương Việt, ai biết các ngươi đã làm cái gì..."
Xoạt! Sắc mặt của mọi người trở nên quái dị.
"Ngươi!" Mai lão đang thở gấp cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn Trần Phong nói: "Ta biết ngươi muốn chọc giận ta, yên tâm, ta sẽ không so đo cùng với người chết."
"Nhất là...một đám người chết!"
Oanh! Đoá hoa mai ở trong tay của gã tuôn ra hoả diễm.
"Liên hợp!" Đám người sợ hãi, mỗi người đều phóng xuất ra thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của mình, liên hợp lại, hiệu quả cũng cũng mạnh mẽ kinh người, một lồng phòng ngự gần như hoàn mỹ xuất hiện, đem tất cả mọi người bao trùm ở bên trong, thế nhưng có thể phát huy ra bao nhiêu hiệu quả, trong lòng của bọn họ cũng không biết.
Oanh! Hoả diễm va chạm cùng với lồng phòng ngự, nhưng lồng phòng ngự lại không bị phá huỷ.
"Chặn được!" Đám người mừng như điên, nhưng mà, vẻn vẹn chỉ ở trong cái nháy mắt, đoá hoa mai lại một lần nữa tuôn hoả diễm tới.