Siêu Cấp Gen

Chương 634 : Không theo kịp thời đại

Ngày đăng: 16:06 30/04/20


Không theo kịp thời đại



Không theo kịp thời đại



"Tên rất hay." Mị Linh lắc đầu: "Cô nương này nhất định là rất đặc biệt."



"Đúng vậy a..." Hàn Vũ Lạc nhíu mày, giống như là hạnh phúc, giống như là thống khổ nói: "Nàng rất đặc biệt, cũng hết sức hồn nhiên, chỉ có điều là thế giới quan của nàng đối với chúng ta có một chút khác biệt..."



"Ồ? Khác biệt như thế nào?" Thanh âm của Mị Linh biến thành dị thường nhẹ nhàng.



"Nàng a." Hàn Vũ Lạc nhíu mày nói: "Người mà nàng ưa thích hơi nhiều một chút..."



"Thật sao?" Mị Linh ôn nhu nói: " Vậy ngươi cảm thấy nàng làm sai hay sao?"



"Ta không biết." Hàn Vũ Lạc mờ mịt nói: "Ta từng cho rằng là nàng phản bội, thế nhưng mà theo ánh mắt của nàng ta biết được, nguyên lai đây chính là sự nhận thức bình thường của nàng, ta cũng không biết phải làm như thế nào?"



"Ngươi sẽ tha thứ nàng."



"Nàng sẽ tha thứ cho ngươi."



"Các ngươi đã yêu nhau, ngươi xem, ngươi vô tâm nàng cũng đều có thể tiếp nhận, ngươi vì cái gì không thể tiếp nhận nàng?" Trong thanh âm của Mị Linh tràn ngập mộng ảo.



"Đúng vậy." Hàn Vũ Lạc vẫn đang chìm ở bên trong suy nghĩ.



"Như vậy...hãy đi hưởng thụ đi, thế giới thuộc về hai người các ngươi... A, không đúng, thế giới thuộc về nhiều người." Mị Linh nhẹ nhàng nói.



Chỉ có điều là vào ngay lúc này, nàng bỗng nhiên cảm giác được đầu đau nhức, chỉ thấy có một người trẻ tuổi đang cầm một cây gậy hung hăng đập tới!
Bọn hắn vậy mà kém chút nữa bị địch nhân làm cho trầm mê! Quá bất cẩn!



"Chú ý cảnh giác." Hàn Vũ Lạc phát ra âm thanh lạnh lùng.



"Vâng." Đám người cảm thấy rất là hổ thẹn.



Xoạt! Mưa to vẫn như cũ xối xuống ào ào, Yêu tộc dường như có thể sống lại vĩnh viễn không ngừng nghỉ, cũng theo việc vừa rồi Mị Linh xuất hiện, mọi người mới biết, yêu tộc lưu lại trên mảnh đất này, đã không còn lại nhiều lắm! Binh sĩ Yêu tộc cũng đã bị giết sạch!



Đến giai đoạn mà cường giả như Mị Linh xuất hiện, có lẽ, lần sau sẽ xuất hiện đại nhân vật chân chính.



Đám người cảnh giác, Hàn Vũ Lạc càng lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, mà vào lúc này, Từ Phi hết sức không biết xấu hổ đi lại gần, thận trọng hỏi: "Cái kia, Hàn Vũ Lạc đại nhân, Diệp Uyển Đồng mà ngài mới vừa nói..."



"Ngươi đã gặp qua nàng?" Trong mắt của Hàn Vũ Lạc tỏa ra sát cơ.



Xoạt! Vũ khí trong tay của hắn đã nhắm ngay vào Từ Phi.



"Không!" Từ Phi liên tục khoát tay: "Chỉ là ta đã từng nghe Trần Phong nói qua."



"Ồ?" Ánh mắt của Hàn Vũ Lạc chìm xuống: "Nàng từng nói với ta về Trần Phong."



"Ừm, bọn hắn là bằng hữu kia mà." Từ Phi hắc hắc cười nói: "Lúc ấy hắn còn nói là sẽ giới thiệu Diệp Uyển Đồng cho ta đấy."



Oanh! Một tòa nhà sụp đổ, một ánh hào quang nổ tung, Từ Phi bị đánh bay ra bên ngoài, Hàn Vũ Lạc dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào hắn nói: "Ngươi lại dám có ý đồ với nàng?"



"Không, tuyệt đối không có!" Từ Phi chật vật đứng dậy, liên tục khoát tay nói: "Đại ca, ta chỉ muốn kéo quan hệ lại gần với ngài thôi mà! Ta nói cho ngài biết, đừng nhìn ta trẻ tuổi, ta thế nhưng lại là một tay lão luyện... Trong nhà của ta có một chút tiền dư, mấy năm này em gái qua tay của ta không có 800 cũng có 1000, có lẽ ta có thể giúp ngài giải quyết vấn đề."