Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 128 : Dứt khoát
Ngày đăng: 15:17 30/04/20
Thân hình gày nhom của Củi khô run rẩy đứng ở đó, nghe được những tiếng hô hào tán thưởng của bách tính, lúc này cảm thấy vô cùng cảm thán, hai hàng nước mắt của hắn tuôn rơi, một hàng là sự hổ thẹn, một hàng là vì cảm động, nghe thấy những tiếng cổ vũ khích lệ như vậy, đôi chân của hắn run rẩy đứng cũng không vững, bỗng quỳ rạp xuống trước mặt bách tính, không ngừng dập đầu, tỏ ra sám hối vì những hành động trước kia.
Nước có thể làm nổi thuyền và cũng có thể làm đắm thuyền!
Chung Bân đứng ở giữa đại đường, trong lòng cứ lặp đi lặp lại từng lời nói của Trần Tiểu Cửu, đối diện với những tiếng hô hào mãnh liệt của bách tính, cuối cùng hắn cũng hiểu được rằng, một khi bách tính đã đồng lòng thì không có gì là không làm được cả, hắn chỉ là một tri phủ, điều duy nhất có thể làm đó là thuận theo ý dân mà thôi.
Hiện tại hắn cảm thấy vô cùng lạc quan, Củi khô cũng đã chinh phục được lòng dân rồi, và tiếp theo bách tính sẽ chinh phục lại một tri phủ như hắn, hắn lại chinh phục Tôn Khoa, và cuối cùng sẽ chấm dứt vụ án của tên Củi khô ở đây.
Sau khi hưởng thụ những tình cảm mãnh liệt này, Chung Bân tỏ ra rất khí thế vung tay áo lên, những tiếng hô hào của bách tính cũng ngừng lại, từng ánh mắt đầy khát vọng đang nhìn chằm chằm vào hắn, đều muốn nghe xem Chung Bân sẽ định tội Củi khô ra sao.
Trong lòng Chung Bân hiểu rằng, những tiết mục đặc sắc của Củi khô đã tới lúc hạ màn, lúc này chính là lúc hắn phải biểu diễn, trong đời người để có được những khoảnh khắc diễn tuyệt vời rất hiếm, mà trước mắt là một cơ hội không thể bỏ qua được, chỉ cần nắm chắc cơ kỳ ngộ này, thì một con cá chép như hắn có thể nhảy được vào Long Môn, nhất cử định càn khôn, đó chính là sự giàng buộc giữa hắn và bách tính, sẽ phá vỡ thế bị tên quan đầu xỏ Tôn Khoa kia sai đâu đánh đó, thoát khỏi cảnh bất lợi và cô đơn ở thành Hàng Châu này.
Củi khô ăn ngủ ở đại lao, ỉa đái cũng ở đại lao, toàn thân bốc lên một mùi thối mà chỉ những con chó hoang mới thích thú thôi, nhưng Chung Bân lại không nề hà gì mà giang rộng đôi tay đỡ Củi khô đứng dậy, rồi lùi lại hai bước, rồi vẻ rất trịnh trọng mà cúi đầu nói với Củi khô:
- Nghĩa sĩ, người chịu khổ rồi, xin hãy nhận một vái của Chung Bân này!
Củi khô vô cùng kinh ngạc, vội vạng né tránh, giọng khàn khàn vẻ ngạc nhiên nói:
- Đại nhân, sao ngài lại làm vậy chứ? Tiểu nhân không gánh vác nổi đâu, người làm vậy chẳng bằng giết quách tiểu nhân đi cho rồi!
Trong lòng hắn vô cùng hiếu kỳ, không hề hay biết Chung Bân làm vậy là có ý gì, thầm nghĩ, lẽ nào Chung đại nhân và Trần Tiểu Cửu, giữa hai người họ đã có những diệu kế gì tiếp theo sao? Nhưng đây cũng không phải là việc hắn phải lo lắng, có cái cúi người này của Chung Bân, trong lòng hắn hiểu rằng, cái mạng của mình có thể bảo toàn được rồi. Hắn cũng tự khen tài diễn xuất của mình sao mà tuyệt vời đến vậy, sự việc phát triển tiếp diễn thế nào thì phải xem tài diễn xuất của Chung Bân thôi.
Dưới bao con mắt của bách tính, sau khi Chung Bân cúi người trước Củi khô, rồi lại hướng về bách tính cúi người vái lạy mọi người một cái.
Đám bách tính thấy đại nhân hành lễ vội vàng né tránh.
Đùa hay sao vậy? Đường đường là quan tứ phâm của triều đình mà lại cúi đầu như vậy, thì làm sao một bách tính bình thường có thể nhận được đây?
Chỉ có mỗi Trần Tiểu Cửu là đứng đó nhận cái vái lạy này của Chung Bân, lần này khiến Anh Mộc há mồm trợn mắt lên kinh ngạc, sau đó hắn lại hất hất mái tóc đỏ chói độc đáo của hắn, rồi có chút khí thế nhướn mày lên, thầm nghĩ, Cửu ca vẫn là người lợi hại nhất, đúng là có khí chất của một đại tướng quân.
Chung Bân vô cùng điềm tĩnh, không thấy sự hoảng sợ và hiếu kỳ của bách tính mà kinh ngạc, bách tính sợ quan viên thì đó là điều đương nhiên rồi, hắn thấy Trần Tiểu Cửu như vậy cũng không hề tỏ ra tức giận gì, người ta đã vì mình nghĩ ra được diệu kế hay như vậy rồi, nhận một cái vái của mình thì cũng hợp tình hợp lý thôi.
Huống chi, lại nghĩ tới mối quan hệ giữa hắn và vị bạch y công tử kia nữa chứ, biết đâu chính tên Trần Tiểu Cửu này lại là một nhân vật nào mà mình gặp là phải quỳ lạy ý chứ.
Sự thân thiết của Chung Bân với dân chúng khiến Tôn Kiến ngồi trên công đường cũng thấy rất kỳ lạ.
Trong con mắt của bách tính Hàng Châu này thì Tôn Khoa là người vô cùng thân dân và hòa nhã, là một hình tượng rất đáng chân trọng trong lòng dân, cái thủ đoạn mua chuộc lòng dân này nhẽ ra là một sở trường của hắn mới phải chứ.
Nhưng hiện giờ hắn chỉ biết ngồi trên công đường mà làm một vị khán giả bất đắc dĩ thôi, con cái già Chung Bân này quả là cao thủ, dám cướp đất diễn của mình, đây chẳng phải là trò cười lớn cho thiên hạ đó sao.
Nhưng Tôn Khoa cũng chỉ biết nhẫn nại trong đau khổ thôi, lát nữa còn có cơ hội phản bại thành thắng, cái gọi là sai một li đi một dặm, lúc này hắn chỉ biết chờ đợi cơ hội, tới lúc thẩm vấn bảy tên đầu mục kia, tới lúc đó mới là thời khắc quan trọng để lật thế cờ này.
Hừ..., cứ để ngươi vui vẻ chút đi, lát nữa sẽ cho người mở mang tầm mắt, thế nào gọi là vui quá hóa buồn. Đồng thời trong đầu hắn có chút nghi ngờ, không biết cái tên hát vè và tên ghiết lợn đồ tể kia có phải do Chung Bân đã an bài từ trước không nữa?
Chung Bân cũng làm rất tốt công việc mua chuộc lòng dân, rồi hắn nói những câu thấm thía:
- Hàng Châu phủ nha, có trách nhiệm giữ bình an cho địa phương, nên vì hương thân phụ lão mà giúp đỡ, trừ bạo an dân, nhưng đường đường là một Hàng Châu nha môn mà lại không làm được điều đó, dối trên lừa dưới, cùng câu kết với tên khốn Long Nhị kia, khiến cuộc sống của bách tính rất khổ sở và căm phẫn.
Nghĩ một lát, hắn nói tiếp:
- Với rất nhiều tội trạng vô cùng ghê tởm của tên khốn Long Nhị kia, nhưng Nha phủ lại thờ ơ như không biết gì, không lập án để điều tra, đây chính là sự thiếu trách nhiệm và vô năng của quan phủ, bản tri phủ nhất định sẽ điều tra triệt để những quan viên nào bao che và thông đồng với kẻ ác, lấy lại sự công bằng công tâm cho bách tính!
Khi Chung Bân nói tới đây, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tôn Khoa đang ngồi trên công đường, điểm chết người hơn nữa là những ánh mắt của bách tính cũng theo ánh mắt của Chung Bân nhìn về hắn, hơn nữa còn lộ ra vẻ bừng tĩnh đại ngộ nữa chứ.
Hay lắm Chung Bân, mẹ kiếp nham hiểm lắm, Tôn Khoa là một con cáo già đời, lập tức bị đưa vào những âm mưu quỷ kế của Chung Bân.
Lần này hắn muốn đem mình lên hỏa đài rồi. Quan viên Hàng Châu không làm tròn trọng trách, thông đồng kẻ ác làm nhiều điều ác thì liên quan gì tới ta chứ? Ta chỉ là một Hàng Châu phủ doãn, mẹ kiếp, tự nhiên ngươi đổ vấy cho ta là sao?
Chung Bân không thềm để ý tới ánh mắt coi thường của Tôn Khoa, lại khí phách nói tiếp:
- Long Nhị làm nhiều việc ác, quan phủ không điều tra làm rõ, khiến bách tính chịu nhiều khổ sở và uất hận, đó chính là cái sai của quan phủ.
- Củi khô chỉ là một thảo dân, dáng người còm nhom, sống đời tạm bợ, lang bạt nay đây mai đó, dựa vào sự thương hại của bách tính mà sinh sống, nhưng lại có trái tim hành hiệp trượng nghĩa muốn trừ hại cho dân cho nước, dựa vào bản lĩnh của mình, trong lúc dũng khí, vì hương thân phụ lão không quản ngại an nguy của bản thân, dám chấp nhận sung quân hay chặt đầu để chém giết Long Nhị, trừ bạo an dân, trả lại sự thái bình thịnh thế cho bách tính Hàng Châu, đại trí đại dũng, hành hiệp trượng nghĩa như vậy, ta nghe xong cũng thấy động lòng, tự thấy mình có lỗi.
Những lời nói của Chung Bân, cũng là cách gỡ tội cho Củi khô. Bách tính nghe tới đây, đều rất cảm động với sự phân minh của Chung Bân, đúng là một vi quan tốt luôn lo nghĩ cho dân.
Chung Bân lại thở dài nói:
- Tuy ta được điều động về Hàng Châu này không lâu, nhưng thân là quan tri phủ của địa phương, không ngờ cũng không biết những nghĩa sĩ như vậy, quả thật khiến Chung Bân ta rất xấu hổ! Tuy Củi khô chưa giết chết Long Nhị, nhưng cũng đã làm hắn tàn phế, dựa vào luật pháp Đại Yến, theo lý là phải sung quân hoặc chém đầu! Nhưng...
Chung Bân nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại, còn bách tính cũng biết rằng vụ án này cũng sắp tới hồi kết thúc, đều đưa đôi mắt khát vọng nhìn về phía hắn.
Củi khô nghe tới đây, đôi chân như mềm nhũn ra, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phái Chung Bân, rồi lại liếc chộm Trần Tiểu Cửu, cuối cùng nhắm tịt mắt lại không thèm để ý gì tới xung quanh nữa.
Chung Bân đưa mắt nhìn xung quanh, rồi đi về chỗ ngồi, rồi đập mạnh viên cục gỗ trên bàn nói:
- Nhưng vụ án này cũng đã có mầm tai họa, nguyên nhân là sự thiếu trách nhiện của quân viên trước, còn Củi khô có hành vi trượng nghĩa sau. Cuối cùng sai sót lớn nhất vẫn là quan phủ, không phải lỗi ở Củi khô, tuy hắn phạm vào điều luật lớn của Đại Yến, pháp luật không thể tha thứ, nhưng theo tình thì có thể bỏ qua được! Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Hiện trường vẫn cứ im lặng, lẳng lặng chờ đợi câu nói cuối cùng của Chung Bân.
Chung Bân vô cùng mãn ý, vuốt vuốt chòm râu, nói:
- Cho nên bản quan tuyên án, Củi khô vô tội lập tức phóng thích, và sẽ phải báo cáo lên triều đình, biểu dương tinh thành hành hiệp trượng nghĩa của hắn, hơn nữa còn kêu gọi bách tính lấy Củi khô làm tấm gương để noi theo, làm một người đại nhân đại nghĩa, đại trí đại dũng!
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều rất kinh ngạc, không nói nên lời, rất lâu sao, Củi khô mới vô mạnh vào đùi, vui quá phát khóc, rồi kêu lên:
- Ôi mẫu thân của ta ơi.......
Trần Tiểu Cửu thấy thời khắc quan trọng đã tới, vội ra hiệu cho Anh Mộc, Anh Mộc hiểu ý liền quay người mà đi.
Một lát sau, tiếng vè trong trẻo của tên hát vè lại vang lên:
- Ngàn ngôn toái ngữ không cần nói, quan phụ mẫu của Hàng Châu- Chung đại nhân, huệ nhãn thấy hiệp nghĩa sĩ, thanh minh khai sáng lưu truyền thiên cổ...
Bách tính nghe được tiếng vè này, như tỉnh giấc mộng, vội vàng phấn kích nước mắt chảy dàn dụa, rồi giơ lắm đấm lên đồng thanh kêu:
- Chung đại nhân anh minh thần võ, Chung đại nhân yêu dân như con, Chung đại nhân thiên cổ lưu danh...
Tiếp theo, dứa sự an bài của Trần Tiểu Cửu và Anh Mộc, chiêng trống vang trời, pháp nổ inh tai... khiến bách tính càng thêm vui sướng!
Trần Tiểu Cửu vô cùng thích trí nghe những tiếng hô hào của bách tính, rồi lại nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tôn Khoa, trong lòng thầm nghĩ, tên khốn này chắc chuẩn bị nổi đóa rồi.
Nước có thể làm nổi thuyền và cũng có thể làm đắm thuyền!
Chung Bân đứng ở giữa đại đường, trong lòng cứ lặp đi lặp lại từng lời nói của Trần Tiểu Cửu, đối diện với những tiếng hô hào mãnh liệt của bách tính, cuối cùng hắn cũng hiểu được rằng, một khi bách tính đã đồng lòng thì không có gì là không làm được cả, hắn chỉ là một tri phủ, điều duy nhất có thể làm đó là thuận theo ý dân mà thôi.
Hiện tại hắn cảm thấy vô cùng lạc quan, Củi khô cũng đã chinh phục được lòng dân rồi, và tiếp theo bách tính sẽ chinh phục lại một tri phủ như hắn, hắn lại chinh phục Tôn Khoa, và cuối cùng sẽ chấm dứt vụ án của tên Củi khô ở đây.
Sau khi hưởng thụ những tình cảm mãnh liệt này, Chung Bân tỏ ra rất khí thế vung tay áo lên, những tiếng hô hào của bách tính cũng ngừng lại, từng ánh mắt đầy khát vọng đang nhìn chằm chằm vào hắn, đều muốn nghe xem Chung Bân sẽ định tội Củi khô ra sao.
Trong lòng Chung Bân hiểu rằng, những tiết mục đặc sắc của Củi khô đã tới lúc hạ màn, lúc này chính là lúc hắn phải biểu diễn, trong đời người để có được những khoảnh khắc diễn tuyệt vời rất hiếm, mà trước mắt là một cơ hội không thể bỏ qua được, chỉ cần nắm chắc cơ kỳ ngộ này, thì một con cá chép như hắn có thể nhảy được vào Long Môn, nhất cử định càn khôn, đó chính là sự giàng buộc giữa hắn và bách tính, sẽ phá vỡ thế bị tên quan đầu xỏ Tôn Khoa kia sai đâu đánh đó, thoát khỏi cảnh bất lợi và cô đơn ở thành Hàng Châu này.
Củi khô ăn ngủ ở đại lao, ỉa đái cũng ở đại lao, toàn thân bốc lên một mùi thối mà chỉ những con chó hoang mới thích thú thôi, nhưng Chung Bân lại không nề hà gì mà giang rộng đôi tay đỡ Củi khô đứng dậy, rồi lùi lại hai bước, rồi vẻ rất trịnh trọng mà cúi đầu nói với Củi khô:
- Nghĩa sĩ, người chịu khổ rồi, xin hãy nhận một vái của Chung Bân này!
Củi khô vô cùng kinh ngạc, vội vạng né tránh, giọng khàn khàn vẻ ngạc nhiên nói:
- Đại nhân, sao ngài lại làm vậy chứ? Tiểu nhân không gánh vác nổi đâu, người làm vậy chẳng bằng giết quách tiểu nhân đi cho rồi!
Trong lòng hắn vô cùng hiếu kỳ, không hề hay biết Chung Bân làm vậy là có ý gì, thầm nghĩ, lẽ nào Chung đại nhân và Trần Tiểu Cửu, giữa hai người họ đã có những diệu kế gì tiếp theo sao? Nhưng đây cũng không phải là việc hắn phải lo lắng, có cái cúi người này của Chung Bân, trong lòng hắn hiểu rằng, cái mạng của mình có thể bảo toàn được rồi. Hắn cũng tự khen tài diễn xuất của mình sao mà tuyệt vời đến vậy, sự việc phát triển tiếp diễn thế nào thì phải xem tài diễn xuất của Chung Bân thôi.
Dưới bao con mắt của bách tính, sau khi Chung Bân cúi người trước Củi khô, rồi lại hướng về bách tính cúi người vái lạy mọi người một cái.
Đám bách tính thấy đại nhân hành lễ vội vàng né tránh.
Đùa hay sao vậy? Đường đường là quan tứ phâm của triều đình mà lại cúi đầu như vậy, thì làm sao một bách tính bình thường có thể nhận được đây?
Chỉ có mỗi Trần Tiểu Cửu là đứng đó nhận cái vái lạy này của Chung Bân, lần này khiến Anh Mộc há mồm trợn mắt lên kinh ngạc, sau đó hắn lại hất hất mái tóc đỏ chói độc đáo của hắn, rồi có chút khí thế nhướn mày lên, thầm nghĩ, Cửu ca vẫn là người lợi hại nhất, đúng là có khí chất của một đại tướng quân.
Chung Bân vô cùng điềm tĩnh, không thấy sự hoảng sợ và hiếu kỳ của bách tính mà kinh ngạc, bách tính sợ quan viên thì đó là điều đương nhiên rồi, hắn thấy Trần Tiểu Cửu như vậy cũng không hề tỏ ra tức giận gì, người ta đã vì mình nghĩ ra được diệu kế hay như vậy rồi, nhận một cái vái của mình thì cũng hợp tình hợp lý thôi.
Huống chi, lại nghĩ tới mối quan hệ giữa hắn và vị bạch y công tử kia nữa chứ, biết đâu chính tên Trần Tiểu Cửu này lại là một nhân vật nào mà mình gặp là phải quỳ lạy ý chứ.
Sự thân thiết của Chung Bân với dân chúng khiến Tôn Kiến ngồi trên công đường cũng thấy rất kỳ lạ.
Trong con mắt của bách tính Hàng Châu này thì Tôn Khoa là người vô cùng thân dân và hòa nhã, là một hình tượng rất đáng chân trọng trong lòng dân, cái thủ đoạn mua chuộc lòng dân này nhẽ ra là một sở trường của hắn mới phải chứ.
Nhưng hiện giờ hắn chỉ biết ngồi trên công đường mà làm một vị khán giả bất đắc dĩ thôi, con cái già Chung Bân này quả là cao thủ, dám cướp đất diễn của mình, đây chẳng phải là trò cười lớn cho thiên hạ đó sao.
Nhưng Tôn Khoa cũng chỉ biết nhẫn nại trong đau khổ thôi, lát nữa còn có cơ hội phản bại thành thắng, cái gọi là sai một li đi một dặm, lúc này hắn chỉ biết chờ đợi cơ hội, tới lúc thẩm vấn bảy tên đầu mục kia, tới lúc đó mới là thời khắc quan trọng để lật thế cờ này.
Hừ..., cứ để ngươi vui vẻ chút đi, lát nữa sẽ cho người mở mang tầm mắt, thế nào gọi là vui quá hóa buồn. Đồng thời trong đầu hắn có chút nghi ngờ, không biết cái tên hát vè và tên ghiết lợn đồ tể kia có phải do Chung Bân đã an bài từ trước không nữa?
Chung Bân cũng làm rất tốt công việc mua chuộc lòng dân, rồi hắn nói những câu thấm thía:
- Hàng Châu phủ nha, có trách nhiệm giữ bình an cho địa phương, nên vì hương thân phụ lão mà giúp đỡ, trừ bạo an dân, nhưng đường đường là một Hàng Châu nha môn mà lại không làm được điều đó, dối trên lừa dưới, cùng câu kết với tên khốn Long Nhị kia, khiến cuộc sống của bách tính rất khổ sở và căm phẫn.
Nghĩ một lát, hắn nói tiếp:
- Với rất nhiều tội trạng vô cùng ghê tởm của tên khốn Long Nhị kia, nhưng Nha phủ lại thờ ơ như không biết gì, không lập án để điều tra, đây chính là sự thiếu trách nhiệm và vô năng của quan phủ, bản tri phủ nhất định sẽ điều tra triệt để những quan viên nào bao che và thông đồng với kẻ ác, lấy lại sự công bằng công tâm cho bách tính!
Khi Chung Bân nói tới đây, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tôn Khoa đang ngồi trên công đường, điểm chết người hơn nữa là những ánh mắt của bách tính cũng theo ánh mắt của Chung Bân nhìn về hắn, hơn nữa còn lộ ra vẻ bừng tĩnh đại ngộ nữa chứ.
Hay lắm Chung Bân, mẹ kiếp nham hiểm lắm, Tôn Khoa là một con cáo già đời, lập tức bị đưa vào những âm mưu quỷ kế của Chung Bân.
Lần này hắn muốn đem mình lên hỏa đài rồi. Quan viên Hàng Châu không làm tròn trọng trách, thông đồng kẻ ác làm nhiều điều ác thì liên quan gì tới ta chứ? Ta chỉ là một Hàng Châu phủ doãn, mẹ kiếp, tự nhiên ngươi đổ vấy cho ta là sao?
Chung Bân không thềm để ý tới ánh mắt coi thường của Tôn Khoa, lại khí phách nói tiếp:
- Long Nhị làm nhiều việc ác, quan phủ không điều tra làm rõ, khiến bách tính chịu nhiều khổ sở và uất hận, đó chính là cái sai của quan phủ.
- Củi khô chỉ là một thảo dân, dáng người còm nhom, sống đời tạm bợ, lang bạt nay đây mai đó, dựa vào sự thương hại của bách tính mà sinh sống, nhưng lại có trái tim hành hiệp trượng nghĩa muốn trừ hại cho dân cho nước, dựa vào bản lĩnh của mình, trong lúc dũng khí, vì hương thân phụ lão không quản ngại an nguy của bản thân, dám chấp nhận sung quân hay chặt đầu để chém giết Long Nhị, trừ bạo an dân, trả lại sự thái bình thịnh thế cho bách tính Hàng Châu, đại trí đại dũng, hành hiệp trượng nghĩa như vậy, ta nghe xong cũng thấy động lòng, tự thấy mình có lỗi.
Những lời nói của Chung Bân, cũng là cách gỡ tội cho Củi khô. Bách tính nghe tới đây, đều rất cảm động với sự phân minh của Chung Bân, đúng là một vi quan tốt luôn lo nghĩ cho dân.
Chung Bân lại thở dài nói:
- Tuy ta được điều động về Hàng Châu này không lâu, nhưng thân là quan tri phủ của địa phương, không ngờ cũng không biết những nghĩa sĩ như vậy, quả thật khiến Chung Bân ta rất xấu hổ! Tuy Củi khô chưa giết chết Long Nhị, nhưng cũng đã làm hắn tàn phế, dựa vào luật pháp Đại Yến, theo lý là phải sung quân hoặc chém đầu! Nhưng...
Chung Bân nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại, còn bách tính cũng biết rằng vụ án này cũng sắp tới hồi kết thúc, đều đưa đôi mắt khát vọng nhìn về phía hắn.
Củi khô nghe tới đây, đôi chân như mềm nhũn ra, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phái Chung Bân, rồi lại liếc chộm Trần Tiểu Cửu, cuối cùng nhắm tịt mắt lại không thèm để ý gì tới xung quanh nữa.
Chung Bân đưa mắt nhìn xung quanh, rồi đi về chỗ ngồi, rồi đập mạnh viên cục gỗ trên bàn nói:
- Nhưng vụ án này cũng đã có mầm tai họa, nguyên nhân là sự thiếu trách nhiện của quân viên trước, còn Củi khô có hành vi trượng nghĩa sau. Cuối cùng sai sót lớn nhất vẫn là quan phủ, không phải lỗi ở Củi khô, tuy hắn phạm vào điều luật lớn của Đại Yến, pháp luật không thể tha thứ, nhưng theo tình thì có thể bỏ qua được! Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Hiện trường vẫn cứ im lặng, lẳng lặng chờ đợi câu nói cuối cùng của Chung Bân.
Chung Bân vô cùng mãn ý, vuốt vuốt chòm râu, nói:
- Cho nên bản quan tuyên án, Củi khô vô tội lập tức phóng thích, và sẽ phải báo cáo lên triều đình, biểu dương tinh thành hành hiệp trượng nghĩa của hắn, hơn nữa còn kêu gọi bách tính lấy Củi khô làm tấm gương để noi theo, làm một người đại nhân đại nghĩa, đại trí đại dũng!
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều rất kinh ngạc, không nói nên lời, rất lâu sao, Củi khô mới vô mạnh vào đùi, vui quá phát khóc, rồi kêu lên:
- Ôi mẫu thân của ta ơi.......
Trần Tiểu Cửu thấy thời khắc quan trọng đã tới, vội ra hiệu cho Anh Mộc, Anh Mộc hiểu ý liền quay người mà đi.
Một lát sau, tiếng vè trong trẻo của tên hát vè lại vang lên:
- Ngàn ngôn toái ngữ không cần nói, quan phụ mẫu của Hàng Châu- Chung đại nhân, huệ nhãn thấy hiệp nghĩa sĩ, thanh minh khai sáng lưu truyền thiên cổ...
Bách tính nghe được tiếng vè này, như tỉnh giấc mộng, vội vàng phấn kích nước mắt chảy dàn dụa, rồi giơ lắm đấm lên đồng thanh kêu:
- Chung đại nhân anh minh thần võ, Chung đại nhân yêu dân như con, Chung đại nhân thiên cổ lưu danh...
Tiếp theo, dứa sự an bài của Trần Tiểu Cửu và Anh Mộc, chiêng trống vang trời, pháp nổ inh tai... khiến bách tính càng thêm vui sướng!
Trần Tiểu Cửu vô cùng thích trí nghe những tiếng hô hào của bách tính, rồi lại nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tôn Khoa, trong lòng thầm nghĩ, tên khốn này chắc chuẩn bị nổi đóa rồi.