Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 325 : Ta muốn Đình Cẩm Tú

Ngày đăng: 15:20 30/04/20

Thôi Viễn Sơn nghe vậy, ánh mắt nghiêm nghị, nhíu mày nói:
- Tiểu Cửu, đình Cẩm Tú này tuy xuân sắc hợp lòng người, phong cảnh xinh đẹp, nhưng địa thế hẻo lánh, hoang vu, không thích hợp với việc sống lâu dài, không biết Tiểu Cửu có việc gì cần tới nó?
Trần Tiểu Cửu đương nhiên sẽ không nói cho Thôi Viễn Sơn biết sự tình, bịa chuyện nói:
- Thôi đại gia có điều không biết, hôm trước sau khi ta gặp Thôi công tử ở đình Cẩm Tú , cảm thấy đình Cẩm Tú chim hót líu lo, nghe say mê lòng người; đình đài lầu các, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, địa thế tri âm tri kỷ, mọi người nhìn xung quanh làm người ta thấy vui vẻ.
Thôi Viễn Sơn nghe vậy cười lớn nói:
- Tiểu Cửu, ngươi nói quá sự thật rồi, đình Cẩm Tú tuy đẹp, nhưng quyết không xa hoa như vậy, nếu ngươi thực sự thích hoa viên lầu các, Thôi gia ta còn có một khế đất hoa viên khác, luận về tư tưởng, còn tốt gấp trăm lần đình Cẩm Tú , hôm khác dẫn ngươi đi xem.
Trần Tiểu Cửu xua tay lia lịa nói:
- Thôi đại gia, tâm tình của mỗi người không giống nhau, cho nên sự lĩnh ngộ về cái đẹp cũng không giống nhau, đình Cẩm Tú tuy trong mắt Thôi đại gia không phải là tốt nhất, nhưng trong mắt Tiểu Cửu ta lại là một trong vạn cực phẩm Thôi Viễn Sơn cười lớn, lắc đầu nói:
- Thật là kỳ quái.
- Thôi đại gia sao lại bật cười?
Trần Tiểu Cửu nói.
- Tiểu Cửu có điều không biết, trong thiên hạ, người có cách nghĩ giống như ngươi, còn có một vị.
Thôi đại gia lắc đầu cười nói.
- Ai?
Trần Tiểu Cửu duỗi dài cổ, truy vấn hỏi.
Thôi viễn Sơn nhìn bản vẽ trên vách tường, thần bí nói:
- Xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.
- Khổng Nghi Tần Khổng đại gia?
Trần Tiểu Cửu bỗng đứng dậy nói.
Thôi Viễn Sơn cười lắc đầu khó hiểu nói:
- Có lẽ là ánh mắt ta vụng về, không nhìn thấy cái hay đặc thù của Cẩm Tú đình, chỉ có ngươi và Khổng đại gia, cách nghĩ mới rất thần kỳ.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu đột nhiên giật mình, Khổng lão ca này, quả nhiên là có một vài bí mật, đợi ta xuất chút thời gian, sẽ thẩm vấn thử xem Thôi Viễn Sơn lại buồn bã nói:
- Ta và Khổng đại gia giao hảo, thấy ông ta thích Cẩm Tú đình, muốn chắp tay đưa tiễn Cẩm Tú đình, nào biết Khổng đại gia quyết không nhận. Ta lại nhắc tới với ông ta mấy lần, nhưng Khổng đại gia trợn mắt nhìn ta, nói nếu còn nhắc lại việc này, muốn đoạn tuyệt tình nghĩa nhiều năm với ta.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy ngẩn người.
Thôi Viễn Sơn lắc đầu nói:
- Chậc… ta thật có vài chuyện không hiểu, rõ ràng trong lòng rất thích, chắp tay đưa tiễn rồi lại cố tình không cần, thật khiến người ta không thể hiểu nổi. Nguồn: http://truyenfull.vn Trần Tiểu Cửu bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, càng là không cần, e càng là có điều gì khó nói.
Hắn cười ha hả nói:
- Thôi đại gia, Khổng đại gia không cần, Tiểu Cửu ta lại cần, Thôi đại gia không thể không nể mặt Tiểu Cửu này đấy chứ.
- Ngươi muốn thật sao?
Thôi Viễn Sơn híp mắt, nhìn lướt qua người hắn một lượt, nghiêm nghị nói:
- Tiểu Cửu, không phải ta không tin lời của ngươi, theo ta thấy, trong lòng ngươi nhất định có nguyên nhân khác chưa nói ra, không đơn thuần cho rằng Cẩm Tú đình cảnh sắc hợp lòng người.
Lão già này tuy chính trực, trong đầu còn rất có học thức. Không thể, đành phải lừa người rồi.
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:
- Thôi đại gia, nếu ông hiểu được tâm tư của ta, ta thẳng thắn nói với ông, nhưng Thôi đại gia chớ nói với người ngoài đấy.
- Phát bất truyền lục nhĩ, Tiểu Cửu cứ nói.
Thôi Viễn Sơn ngồi nghiêm chỉnh nói.
Trần Tiểu Cửu thở dài nói:
- Thôi đại gia, thực không dám giấu, hôm trước ta thấy Cẩm Tú đình, đột nhiên có cảm giác thoái mái, trong lòng thấy rất kỳ lạ, liền tìm thầy bói để giải đáp mê tân.
- Vậy vị thầy bói đó nói thế nào, đột nhiên vỗ đùi, vẻ mặt kích động nói với ta, ngày sinh tháng đẻ của ta vì bảo vệ xung quanh địa thế của Cẩm Tú đình, sống nhờ vào nhau, chỉ cần ta có được cái đình này, sẽ có ích rất lớn đối với nhân sinh của ta.
Thôi lão tổ vui cười nói:
- Tiểu Cửu sao có thể tin vào lời của thuật sĩ này! Lời nói vớ vẩn , không đủ tin cậy.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Thôi đại gia, ta vốn cũng không tin, còn cười nhạt với lão, bạc lượng cũng không đưa cho lão! Thưởng cho lão hai quả đấm nhỏ, chạy đi.
- Nhưng tới hôm qua, ta lại xông qua Trích Tinh lâu ngũ quan, đây không phải là niềm vui bất ngờ sao? Ta nghĩ đi nghĩ lại, đoán không ra, sau đó đột nhiên cảnh giác, nhất định là vì ta đi qua Cẩm Tú đình, dính phải tiên khí nơi đó.
Thôi Viễn Sơn nghe vậy sửng sốt, trong lòng chậc chậc kỳ lạ, trên đời không ngờ thực có việc thần kỳ như vậy sao.
Trần Tiểu Cửu đảo mắt nhìn, lại phiến tình nói:
- Tiểu Cửu ta tuy là một gia đinh nhỏ bé, nhưng lại có chí lớn, tuyệt không cam tâm, nếu là Cẩm Tú đình này quả nhiên có lợi với ta, bỏ qua như vậy, chẳng phải đáng tiếc, Thôi đại gia, vẫn mong ngài thành toàn.
Nói xong liền chắp tay tạ ơn.
Thôi Viễn Sơn bị Trần Tiểu Cửu hù sửng sốt, lúc đầu nghe thấy, thật giống chuyện đó, suy nghĩ cẩn thận, lại cảm thấy như con lừa.
Ông ta thở dài, quỷ dị cười nói:
- Tiểu Cửu, ngươi đừng buồn, Cẩm Tú đình này, ta tặng cho ngươi.
Nói xong ông đi vào thư phòng, chốc lát liền cầm ra một công văn, tiện tay đưa cho hắn xem:
- Tiểu Cửu, đây là khế đất của Cẩm Tú đình, ngươi nhận đi, ngày nào nếu có thời gian, cử người tới tiếp quản.
Trong lòng Tràn Tiểu Cửu rất cảm động, không ngờ Thôi Viễn Sơn lại vui vẻ như vậy, hắn liếc nhìn cái khế đất một lượt, thích thú cười nói:
-Thôi đại gia, ông đối xử với tôi như vậy, Tiểu Cửu không thể không báo, nhưng ta không thể nhận không của ông được. Ông đưa ra giá, ta trả ông bạc, nếu ngân phiếu này không đủ, ta có thể mượn thêm.
Thôi viễn Sơn cười xua tay nói:
-Tiểu Cửu, ngươi khách sáo rồi, Cẩm Tú đình tuy tốt, nhưng không phải là khu đất đáng tiền, ngân phiếu trong tay ngươi, đủ để mua trăm cái đình Cẩm Tú ,, cho nên ngươi không càn cảm thấy hổ thẹn, chỉ cần ngươi an tâm thoải mái nhận nó, thì đó là sự tôn trọng với Thôi mỗ ta rồi.
Trần Tiểu Cửu kính nể hẳn lên nói:
- Thôi đại gia coi ta như bạn vong niên, Tiểu Cửu hổ thẹn không dám nhận, kính ngài một chén.
Hiền hòa rõ ràng ẩm.
Thôi Viễn Sơn ngửa đầu uống cạn chén rượu, lại buồn bã nói:
- Còn nữa, Tiểu Cửu, ngươi phải hiểu nỗi khổ trong lòng ta, ta cần không phải là tiền tài bảo vật, cũng không cần ông trời bảo vệ Thôi mỗ ta trăm tuổi, ta chỉ là muốn Thôi gia tiếp tục huy hoàng, khai thác hành trình mới.
- Thôi đại gia, ta hiểu… Trần TIểu Cửu gật đầu.
Thôi viễn Sơn thở dài một cái:
- Ta vốn tưởng chỉ cần ngươi phá được ngũ quan Trích Tinh lâu, cung thỉnh lão tổ rời núi, Thôi gia lại có thể chờ mong ngày huy hoàng.
Nói tới đây, ông đột nhiên vỗ bàn nói:
- Nhưng.., nhưng không ngờ ngày ngươi phá quan, không ngờ là ngày Thôi lão tổ mọc cánh thành tiên, mỗi khi nghĩ tới đây, trong lòng ta lại không phải là nỗi đau bình thường, kể từ đó, Thôi gia sao..chẳng phải là phục hưng vô vọng.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu hiểu những gì ông ta nói không sai chút nào, lắc đầu an ủi nói:
- Thôi đại gia, ông sợ cái gì chứ, Thôi gia dưới sự quản hạ của ông không phải gọn gàng ngăn nắp, nhân tài xuất hiện nườm nượp sao? Cho dù là lệnh công tử, cũng không phải đã đỗ cử nhân sao? Ông..ông còn lo lắng điều gì?