Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 336 : Chỉnh hình cho ngươi!

Ngày đăng: 15:20 30/04/20

Trần Tiểu Cửu nghe thấy vậy, lườm gã một cái, bỗng nhiên hình tượng hào quang vĩ đại của Chu Ngộ Năng trong hắn tuột dộc không phanh!
Mẹ kiếp, hóa ra tên nhãi này vì tranh giành người đẹp mà bị đánh ra nông nỗi này, đúng là đáng chết! ta cứ nghĩ là hành động đó xuất phát từ lòng lương thiện, làm một hành động trượng nghĩa trừ hại cho dân cơ chứ! Trần Tiểu Cửu nhìn Chu Ngộ Năng bằng ánh mắt khinh bỉ.
Chu Ngộ Năng cũng nhìn thấy nét mặt khinh bỉ của hắn, vội vàng xua tay biện giải:
- Tiểu Cửu, ngươi hiểu nhầm rồi, tuy ta có chút ý nghĩ không lương thiện, có chút khốn kiếp, nhưng xuất phát điểm của ta vẫn là lòng lương thiện mà!
- Thứ nhất, bản công tử đầu tiên nghĩ tới đó là cứu ngời làm niềm vui, người ta gặp khó khăn hoạn nạn, giúp tiểu cô nương này thoát khỏi lanh vuốt của Lý Phách Thiên; thứ hai, ta cũng có chút tâm tư, muốn đưa nàng về làm nha hoàn trong Chu phủ, nhưng ta tuyệt đối không hề cưỡng ép gì, vẫn phải xem tiểu cô nương này có đồng ý hay không mà!
Nói tới đây, gã khẽ bĩu bĩu môi, rồi nở một nụ cười rất quái dị, nhìn Trần Tiểu Cửu một cái rồi thần bí nói:
- Tiểu Cửu, hơn nữa, tiểu nha đầu này không phải hầu hạ ta, cái này là Ngộ Năng ta chuẩn bị tiểu cô nương đó để hầu hạ ngươi đó!
Chuẩn bị nha hoàn cho ta sao? Cái tên tiểu tử ngươi, muốn ăn lại gắp lửa bỏ tay người, ta có Song Nhi là đủ rồi, lẽ nào còn cần thêm một nha hoàn hầu hạ nữa sao?
Chu Ngộ Năng thấy hắn có chút không hiểu, cười hì hì khẽ vỗ vào vai hắn nói:
- Tiểu Cửu, chỉ sợ từ nay về sau Song Nhi không thể hầu hạ ngươi được nữa rồi!
- Vì sao vậy?
Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên hỏi.
Chu Ngộ Năng không thèm đoái hoài tới nói:
- Hỏi nhị muội của ta ý!
Nói tới đây, Trần Tiểu Cửu dường như cũng đã hiểu được nguyên căn và hậu quả rồi.
Cái cô nàng nhị tiểu thư này chắc chắn là ghen tuông rồi, nghĩ ra một lý do để điều Song Nhi đi, để tránh đánh mắt đưa tình với mình đây mà!
Chậc chậc chậc... Chu Mỵ Nhi ơi là Chu Mỵ Nhi, cái kế rút củi dưới đáy nồi này của nàng đã quá thành thục rồi đó!
Chu Ngộ Năng thấy hắn rơi vào trạng thái trầm tư, rồi vỗ nhẹ vào vai cười hì hì nói:
- Tiểu Cửu, ngươi và nhị muội của ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Sao bỗng nhiên lại quan tâm tới cuộc sống hàng ngày của ngươi vậy? Chậc chậc châc... giữa hai người nhất định là gì mờ ám đang giấu ta rồi, ta nhất định phải điều tra kỹ càng mới được!
Trần Tiểu Cửu đang dịnh tranh luận với hắn, thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gào thét đầy tức giận điên cuồng:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi là đồ đê tiện vô liêm sỉ, không ngờ lại dám đánh lén ta, tuyệt đối ta sẽ không tha cho ngươi đâu...
Nghiến răng nghiến lợi mà nói những câu đó, vô cùng căm hận Trần Tiểu Cửu, rõ ràng là tên Lý Phách Thiên bị hắn đá cho một cái thừa sống thiếu chết ngã lăn xuống đất bất tỉnh mới tỉnh lại rồi! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn Đám chó săn kia vội vàng lay chân lay tay, bấn huyệt Nhân trung, cuối cùng tên Lý Phách Thiên cũng tỉnh lại.
Lực đá của Trần Tiểu Cửu rất mạnh, chỉ một cú đá, dường như khiến bộ xương của gã như muốn vỡ vụn ra vậy, thân hình mặt mày gã liên tục tiếp xúc và hôn đất, hoa mắt chóng mặt, răng cắn mạnh vào môi khiến quanh miệng chảy ra đầy máu tươi.
Dưới sự nâng đờ của đám chó săn kia, tuy cũng miễn cưỡng mà đứng dậy được, nhưng trong đầu vẫn cứ có tiếng kêu ông ổng vang lên, trên mặt vẫn còn cảm giác tê buốt, gã đưa tay lên sờ, tuy phần da trên mặt vết thương không nặng lắm, nhưng vừa bị chà sát mạnh với mặt đất, những phần da thịt trên mặt cũng bị chầy sát rất nhiều chỗ rồi.
Gã cố chịu đau đớn miễn cưỡng tạo dáng chỉ tay vào mặt Trần Tiểu Cửu đầy căm giận nói:
- Được lắm, tên tiểu tử này, ngươi... ngươi hủy hoại diện mạo của ta, Lý Phách Thiên ta xưng hùng một phương, làm sao có thế tha cho ngươi được chứ!
Chu Ngộ Năng thấy Lý Phách Thiên vẻ rất tức giận, lại cảm thấy vô cùng vui mừng, cười như chưa bao giờ được cười vậy, tuy rằng mặt mũi của y cũng chẳng hơn là mấy, nhưng so với Lý Phách Thiên thì vẫn còn ngon chán!
Chu Ngộ Năng chống nạnh, ngửa cổ lên, lộ vẻ rất du côn lưu manh, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất chửi:
- Với dáng vẻ chó má của ngươi, hủy hoại diện mạo hay không thì cũng đều là chó má cả, thôi, đừng nói những câu đáng xấu hổ nữa!
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, lắc đầu vẻ khinh miệt nói:
- Đại thiếu gia, lời này nói sai rồi!
- Vì sao?
Chu Ngộ Năng ngạc nhiên hỏi lại.
Trần Tiểu Cửu quay đầu cười hì hì nói với Lý Phách Thiên:
- Cái thằng nhãi nhà ngươi đúng là không biết tốt xấu gì cả, cần phải biết rằng, thuốc đắng dã tật chứ, nhìn bộ dạng khó coi của ngươi, ta hành hiệp cũng đã quá lương tâm rồi đó, coi như miễn phí trị bệnh cho ngươi một lần đó!
- Cú đá này của ta, không phải là hủy hoại diện mạo của ngươi, mà thực ra để ngươi có cơ hội nhìn lại cái mặt của ngươi mà thôi. Mẹ kiếp, cái mặt cũ nát của ngươi cũng phải thay bằng cái mặt mới rồi đó, có khi nhìn bây giờ còn dễ nhìn hơn lúc trước rất nhiều, đừng có quên tới cảm tạ Cửu gia của ngươi đó nhé, phải nhớ tới cú đá này đó!
Chu Ngộ Năng nghe xong, bỗng nhiên bừng tỉnh, y cũng giả vờ giả vịt nói:
- Tiểu Cửu nói chẳng sai tẹo nào, cú đá kinh thiên động địa này, cũng chính là hành hiệp cứu khổ cứu nạn đó, cái tên khốn Lý Phách Thiên nhà ngươi không biết cảm ơn còn nóng giận nữa chứ!
Mọi người thấy một người xướng một người họa đều cưới toáng lên, rồi lại quay đầng nhìn Lý Phách Thiên, chỉ chỉ chỏ chỏ rồi nghị luận rộn ràng. Có người che miệng lại cười trộm, có người gan to hơn chút thì cười rống lên giữa đám đông này.
Đôi mắt của Lý Phách Thiên xưng phù lên, bộ mặt bầm tím xen lẫn máu tươi nhạt nhòa khiến bộ mặt hắn càng thêm dữ tợn chẳng khác quỷ dữ gì cả. Miệng hắn thì không ngừng thở hổn hển, cảm thấy vô cùng uất hận, trong đầu cứ mê muội hỗn loạn, thân thể thì lạnh run lên, bị một nỗi căm phẫn và đau đớn hoành hành rất khổ sở.
Gã run rẩy giơ tay chỉ vào Trần Tiểu Cửu và Chu Ngộ Năng nói:
- Dựa vòa mấy tên hạ lưu các ngươi mà cũng dám tạo dựng số má với ta sao? Mẹ kiếp, dám hủy hoại diện mạo của ta, ta sẽ lột da các ngươi ra!
- Các huynh đệ, lao lên đánh cho ta, ai lập được công, thiếu gia ta sẽ trọng thưởng lớn!
Đám chó săn kia, nghe thấy chủ nhân lên tiếng, ai nấy đều xoa tay xoa chân, vẻ mặt cười đầy lạnh lùng, lao vào Trần Tiểu Cửu và đám người đánh tới!
Tiểu thư đồng thấy vậy, trong lòng có chút sợ hãi, lùi lại nói:
- Đại ca ca, bây giờ phải làm sao đây, bọn họ người đông, huynh không đánh lại bọn họ đâu, hài... lúc này mà có Viên Tử Trình ở đây thì tốt biết mấy...
- Tiểu muội muội, nàng yên tâm, đại ca ca nhất định sẽ không bị tổn thương một sợi lông đâu, sẽ đánh cho bọn chúng tè ra quần thì thôi, chỉ có đám lìu tìu này mà để Viên huynh ra tay thì chẳng phải là không biết trọng nhân tài sao?
Trần Tiểu Cửu thấy bọn họ chuẩn bị xông tới, nói với Tiểu thư đồng và Tiểu Yên Chi:
- Hai người tránh vào một bên trước đi, chỉ đứng xem thôi, cẩn thận không máu me dính vào quần áo bẩn hết quần áo đó!
Chu Ngộ Năng và Tiểu lục tử cùng kề vai sát cánh bên Trần Tiểu Cửu nói:
- Tiểu Cửu, lần này vất vả cho ngươi rồi, hài... lần này phải trách Ngộ Năng ta không biết tốt xấu gì, gây ra đại họa rồi!
- Bọn họ người đông, chúng ta khó tránh khỏi chịu chút đau đớn, Tiểu Cửu, ngươi phải bảo vệ tốt cho cái mặt của ngươi đó, nếu bị hủy hoại diện mạo, thì nhị muội chắc giết ta quá!
Tiểu lục tử nghe vậy, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vì Bình Nhi thân yêu của ta, ta cũng phải đánh cho đám chó má này một trận quyết sống chết mới được!
Trần Tiểu Cửu thấy hai người đều bị trọng thương, nhưng vẫn rất nghĩa khí, trong lòng thấy rất vui mừng, một dòng nước ấm áp như đang chảy dồn vào tim vậy!
Cái thằng nhãi Chu Ngộ Năng này, tuy có chút giảo hoạt đáng khinh, tâm tư thì đầy tà ác, nhưng đối với bản thân mình thì lại rất trượng nghĩa, dường như gã còn coi trọng bản thân mình hơn cả lão nương của gã vậy.
Có những người bằng hữu gã dạ như vậy, cuộc đời này còn gì phải hối tiếc chứ!