Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 400 : Cúi đầu trước Cửu ca
Ngày đăng: 15:21 30/04/20
Tôn Khoa khúm núm, vẻ mặt tối sầm, không chỉ trong miệng đắng như nuốt phải hoàng liên mà lục phủ ngũ tạng cũng khó chịu vô cùng. Hiện giờ ông ta đã là quan to tứ phẩm của triều đình, tuổi đã qua bốn mươi, chẳng lẽ thật sự phải cúi đầu nhận lỗi trước thằng nhãi miệng còn hôi sữa này sao?
Ngẫm lại Tôn gia vinh quang vô hạn, nhưng từ khi thằng nhãi này xuất hiện, con đường làm quan vốn thuận buồm xuôi gió bỗng chốc trở nên mây đen ảm đảm, vinh quang xưa kia dường như đã vật đổi sao dời, bị Trần Tiểu Cửu trộm đi mất rồi, không riêng đứa con bảo bối vì thằng nhãi này mà mất chân, mà đến thể diện của bản thân người làm cha này cũng đã mất sạch ngay trước mặt các học tử. Ôi… ông ta sao dám trách Tào công công tự tư tự lợi, trở mặt vô tình, mà đem toàn bộ thù mới hận cũ tính lên người Trần Tiểu Cửu, hừ… sớm muộn rồi cũng có một ngày, ta phải lấy lại hết cả vốn lẫn lời.
Vẻ mặt Chung Bân đỏ bừng vì kích động, cảnh tượng ngay trước mắt, thật là ngoài dự kiến của ông, Trần Tiểu Cửu này, thật sự là phúc tinh của ta, Nhị đệ có thể kết bái huynh đệ với hắn, vô cùng có lợi cho ta!
Chung Bân vừa vuốt râu vừa bước lên phía trước, giả nhân giả nghĩa nói với Tôn Khoa:
- Tôn đại nhân, chẳng lẽ còn chưa tỉnh ngộ sao? Ngươi phải biết, tức giận của mọi người không thể không tuân theo, hơn nữa, những học tử này nói câu nào cũng có lý, ngươi chớ làm mất đạo đức của quan to trong triều đình, nếu không không chỉ Chung Bân ta phải phân rõ giới hạn với ngươi, mà đến Tào công công cũng không thể xem ngươi là bạn được!
Tôn Khoa tức giận đến sắc mặt chuyển xanh, khuôn mặt dài gầy gò hơi có chút sợ hãi vì căng thẳng, ông ta nhìn vào kẻ ném đá xuống giếng là Chung Bân, ngoài cười nhưng trong không cười, đau khổ nói:
- Không cần Chung đại nhân lao tâm, nên làm thế nào, trong lòng bổn quan vô cùng rõ!
- Vậy Tôn đại nhân còn đợi gì nữa?
Chung Bân cười ha hả, đảo mắt nhìn xung quanh, cất cao giọng nói:
- Các tài tử bình tĩnh, chớ nóng nảy, Tôn đại nhân có lời cần nói!
Mây đen che trăng, gió lạnh từng trận, cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ từ, bầu trời đêm thanh u ảm đảm này, mưa nhỏ rơi xuống tạo thành âm thanh tí tách, từng giọt, từng giọt nói lên nội tâm ai oán của Tôn Khoa. Đống lửa kia đã bôi mỡ bò, mặc dù vẫn cháy hừng hực, nhưng dưới cơn mưa, lại vang lên một chuỗi những tiếng "xèo xèo", âm thanh kia giống như là sắt nung làm bỏng trái tim của ông ta tạo thành một vết sẹo dữ dội, muốn tránh, nhưng lại bất lực.
Tôn Khoa lảo đảo thân hình đi đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt sùng kính, thi lễ thật sâu.
- Tôn đại nhân vậy là ý gì? Ta chỉ là một thư sinh, sao có thể nhận được sự thi lễ lớn thế này?
Trần Tiểu Cửu ngoài miệng khiêm tốn, thân thể đứng yên bất động, thản nhiên nhận lễ.
Tôn Khoa vẻ mặt cương cứng, hơi nhếch khóe miệng một cái, miễn cưỡng ôn hòa nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn - Trần công tử, lúc nãy ta có nhiều bất kính, nói năng lỗ mãng, thật mất thể thống, Trần công tử là tinh quân xuống trần, mong đừng trách, xin khoan dung cho!
Trần Tiểu Cửu cười nhạt nhẽo, xua tay nói:
- Tôn đại nhân, ngài dường như bái sai người rồi, ta là tinh quân xuống trần, sao lại để việc nhỏ thế này trong lòng? Người mà ngài thật sự gây phiền lòng chính là mấy trăm vị tài tử giai nhân đây, nếu ngài thật sự biết sai thì phải cúi đầu trước họ, liên quan gì đến ta?
- Ngươi… Tôn Khoa trong lòng rất hận, hai tay không nén được mà run lên, thằng nhãi này rõ ràng là được nước làm tới, ai không nhìn ra ngươi chính là người đứng đầu của đám thư sinh này? Ngươi mà nói một câu còn hơn lão tử nói một trăm câu, còn cần ta đi giải quyết sao?
Ôi… Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, sau khi vượt qua cửa ải khó khăn này rồi, ta nhất định bắt ngươi trả lại gấp đôi, khả năng chịu đựng của Tôn Khoa, trải qua lần này, lại được tăng thêm rất nhiều.
Ông ta cúi đầu ảo não, vẻ mặt đáng thương đi đến trước mặt các học tử, cúi đầu ba cái thật thấp, sắc mặt thành khẩn nói:
- Các tài tử giai nhân, bổn quan lúc nãy thái độ kiệt ngạo, ngôn từ lỗ mãng, làm tổn thương các vị tài tử, lòng thấy vô cùng hổ thẹn. Các tài tử đều là nhân tài của đất nước, tấm lòng bao dung như biển rộng, xin hãy tha thứ cho bổn quan lần này, bổn quan không như thế nữa, nhất định khiêm tốn làm người, một lòng lo nghĩ cho dân, góp sức vì Đại Yến.
Tôn Khoa này tu dưỡng văn hóa rất cao, ngôn ngữ rõ ràng, chân thành đúng trọng tâm. Các tài tử thấy ông ta với thái độ lễ độ, cúi người thi lễ, liền hừ lạnh một tiếng rồi tùy tiện buông tha mọi chuyện.
Chung Bân cười ha hả nói:
- Tôn đại nhân, biết sai thì sửa, còn gì tốt hơn, sau này, lòng dạ ngươi phải khoáng đãng chút nữa, chớ lại coi thường tài tử thiên hạ!
Tôn Khoa nhìn ánh mắt lóe sáng thần sắc vô cùng đắc ý của Chung Bân, trong lòng ưu sầu, lại liếc mắt nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, biết mình hôm nay sẽ không thể có ưu đãi gì từ hai người này, nếu lại trì hoãn thêm chốc lát, nói không chừng còn gây ra chuyện gì đó. Ông ta liền xoay người quay lại về bên cạnh Tào công công, vẻ mặt nịnh nọt nói:
- Tào công công, thời gian không còn sớm, mưa bụi kéo dài, ngài mệt nhọc rồi, hay là hạ quan đưa ngài về dịch quán nghỉ ngơi vậy?
Mục đích chuyến này của Tào công công là muốn lôi kéo các thư sinh, bây giờ mục đích còn chưa đạt được, sao có thể cam tâm từ bỏ? Lão xua tay một cái, mỉm cười nói:
- Tôn đại nhân, mặc dù sắc trời đã tối, mưa bụi dày đặc, nhưng có thể cùng các tài tử tụ hợp nơi đây, tán ngẫu một phen, thật sự là một chuyện may mắn lớn của cuộc đời, có gì mà mệt mỏi?
Tôn Khoa hơi khó chịu, trong lòng thầm mắng lão thái giám muốn lấy lòng người. Ông ta lúc nãy đã mất thể diện rồi, cũng không muốn nán lại thêm phút nào nữa, vội nói:
- Tào công công, ta bỗng nhiên nhớ ra, có một vụ án khó khăn cần phải giải quyết, trước để Chung đại nhân cùng ngài tuần tra, hạ quan cáo lui trước!
Nói xong, vẻ mặt đau khổ, lén lút nháy mắt một cái với Tào công công.
Tào công công hiểu ý, mặc dù có chút không hài lòng, nhưng suy xét đến việc ông ta đã vì mình mà chịu tiếng xấu, liền gật đầu chấp nhận.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, mỉm cười một cái, cái tên này đêm hôm khuya khoắt, xử lý án quái gì, rõ ràng là một tấm mặt già, xấu hổ không thể gặp người, nghĩ ra lý do kém cỏi này để bỏ chạy, đáng đời! Hắn nhìn bóng dáng sau lưng của Tôn Khoa, cười ha hả nói:
- Tôn đại nhân đi thong thả, chớ đi vội như vậy. Hôm khác Trần Tiểu Cửu nhất định sẽ đến nhà thăm hỏi, xem xét thương tích của lệnh công tử, khi nào mới có thể khỏi hẳn!
Tôn Khoa nghe vậy, dừng lại một chút, nắm tay siết chặt một cái, rồi vội vàng đi xa.
Tào công công đã quyết định âm thầm diệt trừ Trần Tiểu Cửu, đối với sự khiêu khích lộ liễu, láo lếu của hắn, thật không đáng để ý. Lão vẻ mặt tươi cười, không để ý đến mưa bụi lạnh lẽo, bước đi tập tễnh đến giữa các tài tử, ân cần hỏi han. Lão tuy đã già nua, nhưng lời nói lại dí dỏm, trong đám người chốc chốc lại truyền ra một trận cười to, nhìn đám đông này thì biết lão đã quá quen thuộc với việc tạo quan hệ quần chúng.
Trần Tiểu Cửu đi đến bên cạnh Chung Bân, cười không phát ra tiếng:
- Chung đại nhân tốt chứ?
Chung Bân chấp tay về phía hắn một cái:
- Tiểu Cửu, thủ đoạn gần đây của ngươi phải kiềm chế một chút, lúc này không phải lúc tầm thường, cứ yên tĩnh qua ngày đi!
- Kiềm chế cái gì?
Trần Tiểu Cửu giả câm giả điếc nói.
Chung Bân để lộ một nụ cười gian, chu môi ra, khoa tay múa chân nói với Lô Sài Bổng và Nhị Cẩu Tử:
- Gần đây họ làm rất lớn, tuy rằng đều là việc làm khiến người ta thích chí, ta muốn làm cũng không dám làm, trong lòng rất vui. Nhưng trước mắt vẫn có chút không hợp thời, vạn sự cẩn thận là trên hết.
- Là vì lão ta sao?
Trần Tiểu Cửu nhìn về phía Tào công công đang chuyện trò vui vẻ.
- Ngươi là người thành tinh mà, còn cần ta nói rõ sao?
Chung Bân vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Gian thần giữa đường, yêu ma chống lưng, ta hận không thể ăn sống nuốt tươi, nhưng lực bất tòng tâm!
- Ta thấy lão cũng có tấm lòng thiện lương, mặt mũi hiền lành, làm gì có chỗ nào ác độc?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt thần bí nói.
Chung Bân cười khổ, tự giễu nói:
- Tri nhân tri diện bất tri tâm, ngươi thấy ta có khuôn mặt chữ điền nói lời chính nghĩa, mà vẫn cứ gian trá ác độc, không từ bất kì thủ đoạn nào đó thôi?
- Đây cũng vậy! Đây cũng vậy!
Trần Tiểu Cửu tiếp lời phụ họa theo, hai người nhìn nhau, cười không phát ra tiếng động!
Ngẫm lại Tôn gia vinh quang vô hạn, nhưng từ khi thằng nhãi này xuất hiện, con đường làm quan vốn thuận buồm xuôi gió bỗng chốc trở nên mây đen ảm đảm, vinh quang xưa kia dường như đã vật đổi sao dời, bị Trần Tiểu Cửu trộm đi mất rồi, không riêng đứa con bảo bối vì thằng nhãi này mà mất chân, mà đến thể diện của bản thân người làm cha này cũng đã mất sạch ngay trước mặt các học tử. Ôi… ông ta sao dám trách Tào công công tự tư tự lợi, trở mặt vô tình, mà đem toàn bộ thù mới hận cũ tính lên người Trần Tiểu Cửu, hừ… sớm muộn rồi cũng có một ngày, ta phải lấy lại hết cả vốn lẫn lời.
Vẻ mặt Chung Bân đỏ bừng vì kích động, cảnh tượng ngay trước mắt, thật là ngoài dự kiến của ông, Trần Tiểu Cửu này, thật sự là phúc tinh của ta, Nhị đệ có thể kết bái huynh đệ với hắn, vô cùng có lợi cho ta!
Chung Bân vừa vuốt râu vừa bước lên phía trước, giả nhân giả nghĩa nói với Tôn Khoa:
- Tôn đại nhân, chẳng lẽ còn chưa tỉnh ngộ sao? Ngươi phải biết, tức giận của mọi người không thể không tuân theo, hơn nữa, những học tử này nói câu nào cũng có lý, ngươi chớ làm mất đạo đức của quan to trong triều đình, nếu không không chỉ Chung Bân ta phải phân rõ giới hạn với ngươi, mà đến Tào công công cũng không thể xem ngươi là bạn được!
Tôn Khoa tức giận đến sắc mặt chuyển xanh, khuôn mặt dài gầy gò hơi có chút sợ hãi vì căng thẳng, ông ta nhìn vào kẻ ném đá xuống giếng là Chung Bân, ngoài cười nhưng trong không cười, đau khổ nói:
- Không cần Chung đại nhân lao tâm, nên làm thế nào, trong lòng bổn quan vô cùng rõ!
- Vậy Tôn đại nhân còn đợi gì nữa?
Chung Bân cười ha hả, đảo mắt nhìn xung quanh, cất cao giọng nói:
- Các tài tử bình tĩnh, chớ nóng nảy, Tôn đại nhân có lời cần nói!
Mây đen che trăng, gió lạnh từng trận, cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ từ, bầu trời đêm thanh u ảm đảm này, mưa nhỏ rơi xuống tạo thành âm thanh tí tách, từng giọt, từng giọt nói lên nội tâm ai oán của Tôn Khoa. Đống lửa kia đã bôi mỡ bò, mặc dù vẫn cháy hừng hực, nhưng dưới cơn mưa, lại vang lên một chuỗi những tiếng "xèo xèo", âm thanh kia giống như là sắt nung làm bỏng trái tim của ông ta tạo thành một vết sẹo dữ dội, muốn tránh, nhưng lại bất lực.
Tôn Khoa lảo đảo thân hình đi đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt sùng kính, thi lễ thật sâu.
- Tôn đại nhân vậy là ý gì? Ta chỉ là một thư sinh, sao có thể nhận được sự thi lễ lớn thế này?
Trần Tiểu Cửu ngoài miệng khiêm tốn, thân thể đứng yên bất động, thản nhiên nhận lễ.
Tôn Khoa vẻ mặt cương cứng, hơi nhếch khóe miệng một cái, miễn cưỡng ôn hòa nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn - Trần công tử, lúc nãy ta có nhiều bất kính, nói năng lỗ mãng, thật mất thể thống, Trần công tử là tinh quân xuống trần, mong đừng trách, xin khoan dung cho!
Trần Tiểu Cửu cười nhạt nhẽo, xua tay nói:
- Tôn đại nhân, ngài dường như bái sai người rồi, ta là tinh quân xuống trần, sao lại để việc nhỏ thế này trong lòng? Người mà ngài thật sự gây phiền lòng chính là mấy trăm vị tài tử giai nhân đây, nếu ngài thật sự biết sai thì phải cúi đầu trước họ, liên quan gì đến ta?
- Ngươi… Tôn Khoa trong lòng rất hận, hai tay không nén được mà run lên, thằng nhãi này rõ ràng là được nước làm tới, ai không nhìn ra ngươi chính là người đứng đầu của đám thư sinh này? Ngươi mà nói một câu còn hơn lão tử nói một trăm câu, còn cần ta đi giải quyết sao?
Ôi… Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, sau khi vượt qua cửa ải khó khăn này rồi, ta nhất định bắt ngươi trả lại gấp đôi, khả năng chịu đựng của Tôn Khoa, trải qua lần này, lại được tăng thêm rất nhiều.
Ông ta cúi đầu ảo não, vẻ mặt đáng thương đi đến trước mặt các học tử, cúi đầu ba cái thật thấp, sắc mặt thành khẩn nói:
- Các tài tử giai nhân, bổn quan lúc nãy thái độ kiệt ngạo, ngôn từ lỗ mãng, làm tổn thương các vị tài tử, lòng thấy vô cùng hổ thẹn. Các tài tử đều là nhân tài của đất nước, tấm lòng bao dung như biển rộng, xin hãy tha thứ cho bổn quan lần này, bổn quan không như thế nữa, nhất định khiêm tốn làm người, một lòng lo nghĩ cho dân, góp sức vì Đại Yến.
Tôn Khoa này tu dưỡng văn hóa rất cao, ngôn ngữ rõ ràng, chân thành đúng trọng tâm. Các tài tử thấy ông ta với thái độ lễ độ, cúi người thi lễ, liền hừ lạnh một tiếng rồi tùy tiện buông tha mọi chuyện.
Chung Bân cười ha hả nói:
- Tôn đại nhân, biết sai thì sửa, còn gì tốt hơn, sau này, lòng dạ ngươi phải khoáng đãng chút nữa, chớ lại coi thường tài tử thiên hạ!
Tôn Khoa nhìn ánh mắt lóe sáng thần sắc vô cùng đắc ý của Chung Bân, trong lòng ưu sầu, lại liếc mắt nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, biết mình hôm nay sẽ không thể có ưu đãi gì từ hai người này, nếu lại trì hoãn thêm chốc lát, nói không chừng còn gây ra chuyện gì đó. Ông ta liền xoay người quay lại về bên cạnh Tào công công, vẻ mặt nịnh nọt nói:
- Tào công công, thời gian không còn sớm, mưa bụi kéo dài, ngài mệt nhọc rồi, hay là hạ quan đưa ngài về dịch quán nghỉ ngơi vậy?
Mục đích chuyến này của Tào công công là muốn lôi kéo các thư sinh, bây giờ mục đích còn chưa đạt được, sao có thể cam tâm từ bỏ? Lão xua tay một cái, mỉm cười nói:
- Tôn đại nhân, mặc dù sắc trời đã tối, mưa bụi dày đặc, nhưng có thể cùng các tài tử tụ hợp nơi đây, tán ngẫu một phen, thật sự là một chuyện may mắn lớn của cuộc đời, có gì mà mệt mỏi?
Tôn Khoa hơi khó chịu, trong lòng thầm mắng lão thái giám muốn lấy lòng người. Ông ta lúc nãy đã mất thể diện rồi, cũng không muốn nán lại thêm phút nào nữa, vội nói:
- Tào công công, ta bỗng nhiên nhớ ra, có một vụ án khó khăn cần phải giải quyết, trước để Chung đại nhân cùng ngài tuần tra, hạ quan cáo lui trước!
Nói xong, vẻ mặt đau khổ, lén lút nháy mắt một cái với Tào công công.
Tào công công hiểu ý, mặc dù có chút không hài lòng, nhưng suy xét đến việc ông ta đã vì mình mà chịu tiếng xấu, liền gật đầu chấp nhận.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, mỉm cười một cái, cái tên này đêm hôm khuya khoắt, xử lý án quái gì, rõ ràng là một tấm mặt già, xấu hổ không thể gặp người, nghĩ ra lý do kém cỏi này để bỏ chạy, đáng đời! Hắn nhìn bóng dáng sau lưng của Tôn Khoa, cười ha hả nói:
- Tôn đại nhân đi thong thả, chớ đi vội như vậy. Hôm khác Trần Tiểu Cửu nhất định sẽ đến nhà thăm hỏi, xem xét thương tích của lệnh công tử, khi nào mới có thể khỏi hẳn!
Tôn Khoa nghe vậy, dừng lại một chút, nắm tay siết chặt một cái, rồi vội vàng đi xa.
Tào công công đã quyết định âm thầm diệt trừ Trần Tiểu Cửu, đối với sự khiêu khích lộ liễu, láo lếu của hắn, thật không đáng để ý. Lão vẻ mặt tươi cười, không để ý đến mưa bụi lạnh lẽo, bước đi tập tễnh đến giữa các tài tử, ân cần hỏi han. Lão tuy đã già nua, nhưng lời nói lại dí dỏm, trong đám người chốc chốc lại truyền ra một trận cười to, nhìn đám đông này thì biết lão đã quá quen thuộc với việc tạo quan hệ quần chúng.
Trần Tiểu Cửu đi đến bên cạnh Chung Bân, cười không phát ra tiếng:
- Chung đại nhân tốt chứ?
Chung Bân chấp tay về phía hắn một cái:
- Tiểu Cửu, thủ đoạn gần đây của ngươi phải kiềm chế một chút, lúc này không phải lúc tầm thường, cứ yên tĩnh qua ngày đi!
- Kiềm chế cái gì?
Trần Tiểu Cửu giả câm giả điếc nói.
Chung Bân để lộ một nụ cười gian, chu môi ra, khoa tay múa chân nói với Lô Sài Bổng và Nhị Cẩu Tử:
- Gần đây họ làm rất lớn, tuy rằng đều là việc làm khiến người ta thích chí, ta muốn làm cũng không dám làm, trong lòng rất vui. Nhưng trước mắt vẫn có chút không hợp thời, vạn sự cẩn thận là trên hết.
- Là vì lão ta sao?
Trần Tiểu Cửu nhìn về phía Tào công công đang chuyện trò vui vẻ.
- Ngươi là người thành tinh mà, còn cần ta nói rõ sao?
Chung Bân vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Gian thần giữa đường, yêu ma chống lưng, ta hận không thể ăn sống nuốt tươi, nhưng lực bất tòng tâm!
- Ta thấy lão cũng có tấm lòng thiện lương, mặt mũi hiền lành, làm gì có chỗ nào ác độc?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt thần bí nói.
Chung Bân cười khổ, tự giễu nói:
- Tri nhân tri diện bất tri tâm, ngươi thấy ta có khuôn mặt chữ điền nói lời chính nghĩa, mà vẫn cứ gian trá ác độc, không từ bất kì thủ đoạn nào đó thôi?
- Đây cũng vậy! Đây cũng vậy!
Trần Tiểu Cửu tiếp lời phụ họa theo, hai người nhìn nhau, cười không phát ra tiếng động!