Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 426 : Mưu tính

Ngày đăng: 15:22 30/04/20

Trần Tiểu Cửu cảm thán một phen, lại tiếp tục đọc, Diệp Ngâm Phong cũng bắt đầu đi vào chủ đề.
Hắn vừa xem thì thấy giống hệt những gì mình nghĩ, cười nói:
- Lần này ta đi mà không nói lời nào là do có chuyện quấn thân, còn nguyên nhân trong đó thì không cần nói tới! Đại Yến lập quốc đã hơn ba trăm năm, phồn hoa thịnh thế, mặc dù đã được lưu vào sử sách, nhưng bây giờ lại khá nguy kịch.
- Nguyên nhân cũng có rất nhiều: ngoài có giặc Oa xâm lấn các trấn vùng duyên hải, cướp của giết người. Người Hồ hùng cứ thảo nguyên, lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu, lấy giáo gối đầu. Mà trọng thần Đại Yến lại không hề nghĩ đến chuyện nâng lên uy danh của Đại Yến lại chia bè kết phái, vì tư lợi mà giết hại đại thần, gây ra bao nhiêu gió tanh mưa máu. Thậm chí có một ít thần tử lại dám câu thông với ngoại quốc, bán chủ cầu vinh, khiến người giận dữ, lại còn cả Định Nam Vương, binh lực trong tay mạnh mẽ, không chỉ không chịu nộp thuế lên triều đình mà còn tụ tập lương thực, tuyển quân mua ngựa, thế sự hiểm ác ai ai cũng biết!
Chỉ vài lời giản lược của Diệp Ngâm Phong đã chỉ ra được những mặt phải chịu đả kích của Đại Yến, lời nào cũng tinh tế, sâu sắc, từ đó có thể thấy gã cũng có rất nhiều suy nghĩ, và cũng không phải là loại người nhàn vân dã hạc, thế sự vô tranh!
Trần Tiểu Cửu trầm ngâm:
- Ngu huynh bất tài, mặc dù là sinh ra trong gia đình Tể Tướng, nhưng tâm tính lại không tốt, thích mỹ nhân, du sơn ngoạn thủy, ngâm thơ nghe hát, lại không hứng thú đến chuyện quốc gia đại sự!
- Thất phu vô tội, hoài bích có tội! Ta tuy không muốn xung đột với bọn tiểu nhân nhưng bọn chúng lại muốn gây hấn với ta, nhiều lần phái người ám sát làm cho cuộc sống của ta càng ngày càng khó có được an bình!
- Rút kinh nghiệm xương máu, ta quyết định dùng toàn lực, quyết sống mái một phen với bọn chúng, cho dù phải chịu cảnh cá chết lưới rách cũng không từ bỏ ý đồ! Trên không phụ ân tình mênh mông của quốc gia, dưới không khiến lê dân bách tính thất vọng, dù chết cũng không hối hận.
- Nhưng ta lại cô độc một thân một mình, người có khả năng tham mưu cho ta cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mặc dù tận mắt thấy sự độc ác của bọn tiểu nhân, nhưng lại hữu tâm vô lực, trong lòng chua xót không nói nên lời! Môn sinh của gia phụ mặc dù trải rộng bốn hải, tuy nhiên lại vàng thau lẫn lộn, không thể trọng dụng, lại có nhiều kẻ hai mặt lẫn lộn trong đó, không thể tin tưởng! Càng nghĩ ta càng thấy tâm nguyện của ta không thể thực hiện! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Trần Tiểu Cửu đọc đến chỗ này thì trên mặt hiện lên một chút ý cười, đại ca ơi đại ca, không ngờ ngươi phí bao nhiêu là bút mực rồi cũng nằm trong vòng luẩn quẩn với ta mà thôi!
Trong thư lại nói:
- Nhị đệ thông minh trí tuệ, mị lực phi phàm, ta không sánh được, làm việc lúc nào cũng quả quyết, không hề dài dòng, hành xử lại quỷ dị, nhìn xa trông rộng, không hề theo lý thường, được gọi là "Linh Tú". Đại tài như thế, sao lại để hoang phế giữa đám cỏ dại? Phung phí tài năng, thiên lý bất dung … - Lúc Nhị đệ nhận được thư này, ngu huynh lại không hề biết lượng sức mình, cuốn vào phân tranh của triều đình, đem hết sức lực tranh đấu với bọn ra vẻ đạo mạo, chỉ sơ ý đã phải chịu cảnh vạn kiếp bất phục, rơi vào tuyệt cảnh sinh tử lưỡng nan! Nhị đệ đa tài, chỉ vài câu đã hóa nguy cơ thành hư vô, về công hay tư đều là sự tương trợ to lơn, không thể sinh ý thối lui, quên đi sự mong đợi của ngu huynh!
- Lúc Nhị đệ đọc tin này thì đã thành công phá được Trích Tinh lâu ngũ quan, trở thành giai thoại trong lòng sĩ tử thiên hạ, thanh danh hiển hách, độc nhất vô nhị! Đợi ngươi xử lý tốt chuyện nữ nhi tình trường, liền đi vào kinh thành, dựa vào tài sang suốt của Nhị đệ, thêm ta ở một bên, nhất định có thể tiến thân hồng nho khoa, từ đó đảm nhiệm chức vị quan trọng, tận tâm tận lực vì triều đình!
- Huynh đệ chúng ta hai người, đồng tâm hiệp lực trợ giúp triều đình san bằng bọn gian thần, bình định tứ hải, đến lúc đó, thanh danh của huynh đệ ta tất nhiên sẽ được lưu vào từ đường của Đại Yến, từ nay về sau, lưu danh thiên cổ, danh chấn bát phương… - Nhị đệ chớ chối từ, ngu huynh chờ tin đệ!
Ngôn từ trong bức thư đầy khẩn thiết, lúc nào cũng đặt quốc gia, dân tộc làm đại nghĩa ghi khắc trong lòng. Vô hình trung, thân ảnh Diệp Ngâm Phong với quạt lông, khăn chit, chính khí nghiêm nghị hiện lên trong đầu Trần Tiểu Cửu, dường như đang cười với hắn, cùng chung nghiệp lớn, vì dân chúng tạo phúc.
Trần Tiểu Cửu đọc xong liền xé nát bức thư, quăng vào trong đêm tối, một trận gió thổi qua khiến giấy vụn bay đầy trời, tựa như những bông tuyết phiêu linh, trôi dạt từ từ, biến mất vào trong bụi cỏ. Hắn nhẹ nhàng lau vệt máu bên miệng, trái tim khát máu cũng không vì gió lạnh xâm nhập mà nguội đi, ngược lại nhiệt huyết lại lưu động mạnh mẽ trong huyết quản.
Một phen nhiệt huyết của Diệp Ngâm Phong, từng chữ như châu như ngọc, kích phát giấc mộng trong lòng của một tên nam nhân bình thường.
Đàn ông sinh ở thời này, tán gái thì nhiều, xem như làm nên sự nghiệp kinh thiên động địa, ngăn nội loạn, uy chấn tứ hải. Nhất là đối phó với Oa Khấu và người Hồ hẳn phải càng phấn đấu quên mình, liều chết mà chiến.
Trong không khí ngập mùi máu tươi, nghe thấy có chút khó chịu, hắn đi sang bên cạnh vách núi, dùng sức quơ đầu, một cỗ không khí tươi mát dung mãnh tiến vào trong đầu hắn, hắn nhắm mắt lại, thấp giọng nói:
- Thật thoải mái… Trong lòng của Hắc Quỷ Khang Thiết luôn bất an, gã luôn nhìn chăm chăm vào nhất cử nhất động của Trần Tiểu Cửu, khi gã thấy Trần Tiểu Cửu xé bức thư thành từng mảnh nhỏ, đứng ở bên vách núi tận hưởng không khí thanh tân thì trong lòng như rơi vào đáy cốc: chẳng lẽ hắn chán ghét máu tươi và giết chóc, chỉ muốn sống một cuộc sống an lành, không tranh đấu? Vậy làm sao ăn nói với tiểu sư đệ đây?
- Trần … Trần công tử, rốt cuộc là ngài đáp ứng hay là không … không đáp ứng?
Khang Thiết khó khăn lắm mới nói được chữ "Không" ra khỏi miệng Trần Tiểu Cửu nghe vậy vẫn im lặng, không hề trả lời.
- Trần … Trần công tử, ngươi … ngươi nói chuyện đi, cứ thế này thì gấp chết ta mất.
Lòng Khang Thiết nóng như lửa đốt, khóe miệng ngăm đen vì khẩn trương mà hơi hơi co giật.
Trần Tiểu Cửu nhìn bầu trời tối đen, xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khang Thiết:
- Khang huynh, phiền huynh chuyển lời lại cho đại ca của ta, trước mùa xuân ta sẽ tới kinh thành, huynh đệ hai người liên kết, tạo nên một phen sự nghiệp!
- Trời ơi, mẹ của con ơi… Khang Thiết đột ngột vỗ đùi, những suy nghĩ bất an bị một câu nói đầy khí phách đuổi mất tăm mất tích, thay vào đó là hưng phấn và vui sướng!
Hắn tiến lên vỗ vai của Trần Tiểu Cửu, thân thiết nói:
- Quả là hảo huynh đệ của tiểu sư đệ, hai người các ngươi liên kết lại, nhất định sẽ định càn khôn, tạo nên một mảnh non sông tốt đẹp!
Bả vai của Trần Tiểu Cửu bị gã vỗ đau, nhe răng trợn mắt nói:
- Tuy nhiên, ta còn có hai điều kiện… - Nói… nói mau… chỉ cần ngươi đồng ý, đừng nói một điều kiện, mà mười cái cũng được!
Khang Thiết nói năng một cách hùng hồn.
Trần Tiểu Cửu vừa nói, vẻ mặt lại mang theo chút quỷ dị:
- Trước tiên, hãy nói rõ với đại ca của ta, nếu ta đi, nhưng lại cho ta làm quan nho nhỏ thì ta sẽ không làm! Ừm… đại khái là có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với tầm lục bộ thượng thư là được.
- A… chuyện này… chuyện này… Khang Thiết há hốc mồm, thật lâu vẫn chưa khép lại, thằng nhãi này, quả là được voi đòi tiên a.
Trần Tiểu Cửu nhìn Khang Thiết với vẻ mặt kinh ngạc thì cười khổ:
- Khang huynh, chỉ cần ngươi chuyển lại lời của ta đến đại ca ta là được, đại ca tự nhiên hiểu ý của ta!
- Điều kiện còn lại thì sao?
Khang Thiết vừa hỏi vừa rung, trong lòng cũng không hưng phấn như lúc nãy!
Trần Tiểu Cửu cười rất tà ác:
- Ta muốn ngươi dạy cho ta Thiếu Lâm Thiết Đương Công…