Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 45 : Quân đoàn Anh Mộc
Ngày đăng: 15:16 30/04/20
Trần Băng nhìn về phía mà giọng nói chói tai phát ra, một tên béo mập chắc cũng không dưới một tạ rưỡi, ôm bụng bệ vệ đi ra, càng kỳ quái là hắn còn mang theo một tên gày gò như một que củi, nhìn thì chắc chỉ được tầm ba mươi cân chứ mấy, nhìn dáng vẻ chẳng thấy có chút oai phong gì, giống như một con gà con thất tha thất thểu. Trên tay còn học đòi cầm một chiếc quát giấy nữa chứ.
Nhìn xem có ra thể thống gì không kìa. Trần Băng cười thầm trong lòng.
Tên mập đó lấy tay vuốt mũi rồi tay kia chỉ vào Lão Hán nói:
- Lão già chó chết này, mày mù rồi sao? Cũng phải biết mình thế nào chứ mà dám giỡn trước mặt tao chứ, Long ca ta mà để ngươi ngồi lên đầu sao?
Vừa nói xong, tiện tay đem * mũi đưa lên mũi ngửi, rồi lau luôn vào người.
Cái hành động tởm lợm này khiến Trần Băng buồn nôn phát khiếp, suýt nữa thì không nhịn được, nôn ra ngoài. Thằng nhãi này quả nhiên không phải hạng dũng mãnh bình thường.
- Long nhị, ngươi là cái thứ gì chứ, giữa ban ngày ban mặt dám hành hung, trong mắt ngươi có còn vương pháp nữa hay không?
Lão Hán ngồi dưới đất vặn hỏi.
Lô Sài Bổng đứng bên cạnh Long Nhị quái gở nói:
- Lão già chó này, có phải là điên rồi không, mẹ kiếp thật không biết điều, lẽ nào không biết sự lợi hại của anh Long Nhị của chúng tao? Anh Long Nhị của chúng tao là một đại nhân vật có danh tiếng, trên đời này khó có ai được như vậy, ai cũng yêu quý, sao lại có thể lừa gạt cái lão già nhà ngươi chứ.
- Còn nói không lừa ta?
Lão Hán lảo đảo đứng lên, trên mặt dính đầy vết máu, một tay bịt mũi, một tay chỉ vào cái gã gọi là anh Long nói:
- Ta rõ ràng mua 100m vải ở Chu gia, đo đúng rồi, nhưng khi về đến nhà cẩn thận kiểm tra lại thì chỉ có 80m thôi, vậy thì còn 20m kia chẳng phải là bị banh lưu manh các người tráo đổi rồi sao.
Nói xong rồi nói với những người xung quanh: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn - Bà con đứng ra phân xử cho ta, Trần Lão Hán ta từ trước đến nay sống luôn thật thà, mua bán trung thực, chưa từng gian lận của người ta đến một lần, tuy ta nghèo khó, chỉ dựa vào tiệm quần áo này để mưu sống, thì làm sao mà có thể lừa gạt được đám lưu manh các người chứ.
- Dân chúng mặc dù cũng tò mò, trong lòng đương nhiên cũng thất bất bình, cũng biết đúng sai thế nào rồi, nhưng bách tính vẫn chỉ là tầng lớp thấp nhất, đối với đám lưu manh côn đồ này, chẳng ai dám động vào đâu.
- Lão già chó kia, mẹ kiếp, nói linh tinh gì đó?
Một tiểu đệ bên cạnh Long ca giơ chân bay lên đá Lão Hán ngã chổng vó.
Trần Băng nghe thấy có chút hỗn loạn, cơ sở tây thành không phải là sản nghiệp của Chu gia sao? Sao lại có một đám người không giống người, quỷ không giống quỷ này?
Lão Hán bên cạnh nhỏ giọng nói với Trần Băng:
- Công tử, ngươi là người vùng khác đến phải không. Không biết tình hình ở đây. Cơ sở Tây Thành này là của Chu gia quả không phải là giả, nhưng chỗ này quyền quản lý thực chất là Mai Văn Hoa Mai đại chưởng quầy, tên Long nhị này chính là tay chân thân cận của Mai Văn Hoa, giúp Mai Văn Hoa giữ địa bàn. Ngày thường dọa nam nạt nữ, đúng là bọn ác bà của vùng này.
Ủa, Trần Băng trong lòng hiểu rõ chút ít, rõ ràng tên nhãi này là bảo kê của thành tây rồi. Mai Văn Hoa có buôn bán không công bằng thì bọn này sẽ xuất hiện để lấy lại sự công bằng cho hắn, đúng là một đám chó má, chỉ biết ức hiếp dân lành.
Nhưng sao lại không thấy Mai Văn Hoa và Cao Sơn đi ra chứ? Lẽ nào hai người này là rùa rụt cổ?
Đang trong lúc ngờ vực, đột nhiên nghe thấy Long Nhị nói với lão Hán:
- Lão già chó, mặc dù lão vu oan cho ta, con người ta đây khoan dung đại lượng không chấp nhặt với ngươi, nhà ngươi không phải có tiểu nha đầu xinh đẹp nổi tiếng khắp vùng sao? Chà chà, nha đầu của nhà ngươi đó quả rất xinh đẹp, khiến Long ca ta đây vừa nhìn đã thích rồi, yêu ngay rồi. Bảo nàng ta đến tiếp đãi nói chuyện với ta, ta không những cho không nhà ngươi 20m vải, cho dù cho ngươi 200m vải, đó cũng không phải việc lớn gì!
Long ca kiêu ngạo nói.
- Long ca cao kiến à!
Thằng củi khô quay đầu lại nói với lão Hán:
- Lão già chó nhà ngươi nghe thấy chưa hả? Bảo cô nương bảo bối của nhà ngươi đến trò chuyện với Long ca, có thể làm mất của ả khoanh thịt chắc? Hơn nữa, được nói chuyện với Long ca của chúng ta, là vinh hạnh của cô nương bảo bối nhà ngươi, nếu như để Long ca sờ tay, sẽ cho ngươi 10m vải, nếu như cho Long ca của chúng tao hôn mối sẽ cho các ngươi 100m vải, nếu như cô nương của nhà ngươi biết nhõng nhẹo, khiến Long ca vui vẻ, Long ca sẽ phá lệ khai ân, sẽ lấy người con gái thương yêu của lão làm bà mười, thì ngươi cần gì phải buôn bán cho mất công, sau này đã có Long ca ta rồi, chỉ việc ở nhà mà hưởng thụ thôi.
- Ngươi...Các ngươi ức hiếp người quá đáng rồi, ta...ta liều mạng với ngươi.
Lão Hán run rẩy cố gắng đứng lên, nghe những lời của tên củi khô, tức giận đến mức cả người run rẩy, dùng toàn bộ sức lực của toàn thân xông vào Long Nhị.
Long Nhị cười lạnh tiếp đòn, ỷ vào sức mạnh của bản thân không sợ thiệt, một tay túm lấy cổ của lão Hán, nhấc bổng lão lên, đôi tay dùng lực mạnh, ngay tức khắc ném văng lão Hán ra ngoài xa tận hơn 3m.
Lão Hán làm sao có thể chịu đựng được quả ném này chứ, bị ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
- Long ca thật lợi hại! Quả khiến anh em chúng em khâm phục.
Đám người củi khô nịnh nọt nói.Rồi lại nói với dân chúng đang vây quanh lại xem:
- Đám lão già nhà các ngươi nghe đây, sau này nếu như ai dám đối đầu với Long ca, lão già chó này chính là tấm gương của các ngươi, ha ha ha...
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào, từ bên ngoài chen vào 5 gã đàn ông cường tráng, người đứng đầu có bộ tóc đỏ rực, thân thể cường tráng, thấy lão Hán nằm trên mặt đất, tiểu tử ôm lão Hán lên, mắt thất lão Hán bị ngất, ánh mắt tức giận nhìn xung quanh nói:
- Ai dám đánh cha của ta? Ta giết hắn!
Ầy? Hồng mao tiểu tử này lại là con trai của lão Hán? Trần Băng trong lòng ngỡ ngàng, nhưng thằng nhãi này sớm đã nhìn không ưa vẻ mặt kiêu ngạo của cái thằng chó chết Long Nhị kia, hắn đối diện với tiểu tử, dùng tay lén lút chỉ vào Long Nhị.
- Được lắm Long Nhị nhà ngươi, ngươi lại dám ức hiếp ta, lần này ta không lột da của ngươi ra, ta sẽ không là đàn ông!
Tiểu tử tức sùi bọt mép, vẫy 4 tên cường tráng giống như mãnh hổ sau lưng cùng xông vào Long ca.
Long Nhị mắt thấy bọn họ ào ào lao tới, không kịp phản ứng, trong cái khó ló cái khôn, ngay lập tức túm lấy tên củi khô trốn sau lưng hắn ném ra ngoài, sau đó hắn thở hổn hển chạy về hậu viện tìm viện binh.
Tên tiểu tử tóc đỏ như hổ dữ lọt vào đàn dê vậy, lên tiếp tên Củi khô, dùng tay ném hắn như ném một con gà con vậy.
Lần này khiến cho tên củi khô choáng váng đầu óc, cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng không ngừng chửi thề rồi nhìn Long ca của hắn, mẹ kiếp, cứ xảy ra chuyện gì là y rằng để mình đứng ra chịu đòn trước, mẹ ông chửi cả tổ tông mười tám đời nhà mi.
Long Nhị cũng không phải kẻ mới lăn lộn, hắn rất khôn khéo, quay lại hậu viện tìm một thanh sắt vừa tay, rồi hô hào hơn ba mươi tên du côn cùng xông lên, hai bên lập tức lao vào nhau chiến đấu.
Nhìn trận chiến này vô cùng náo nhiệt, tuy rằng phía tên tiểu tử tóc đỏ kia chỉ có năm người, nhưng năm tên này vô cùng mạnh mẽ, thân thủ linh hoạt, rất biết cách phối hợp với nhau, quây thành vòng tròn rồi hỗ trợ nhau chiến đấu, tuy đối kháng với mấy chục người, nhưng chỉ trong chốc lát đã đánh bại tất cả.
Trần Băng nhìn thấy vậy, ghi nhớ trong lòng. Hắn nhớ tới Song Nhi nói ba kết cục bi thảm của hắn trước khi nhậm chức, không cần nói, chắc chắn là đám người này làm.
Nghĩ đến đây, Trần Băng lạnh toát gáy, đột nhiên cảm giác thấy bọn du côn đầu đường xó chợ kia không còn hung hãn như lúc đầu đối kháng với năm người kia nữa, mà là đánh chính vào người Trần Băng.
5 tiểu tử cường tráng trên chiến trường kia mặc dù đoàn kết mãnh liệt, nhưng đối diện với hơn ba mươi gã như hổ láng hung mãnh, dần dần không chống đỡ được, đột nhiên một tiểu tử trong đó bị đánh gục gã xuống đất, trận thế náo loạn, Long Nhị vừa thấy có kẽ hở, với thân hình mập mạp vòng quanh hồng mao tiểu tử cầm đầu, ngắm chuẩn gáy của hắn, muốn một đòn trí mạng.
Trần Băng biết giờ phút này hắn không thể làm một người đứng xem nữa, địch của địch chính là bạn của hắn, hắn liền bật côn điện ra, để trong ống tay áo, hai ba bước xông đến trước mặt Long Nhị, chỉ nhẹ nhàng chạm vào Long Nhị, một tia điện lóe lên, trong giây lát cả thân thể mập mạp của tên Long Nhị đã ngã nhào xuống đất.
Đám người Long Nhị mắt thấy đại ca của bọn họ bị Trần Băng nhẹ nhàng chạm như vậy, đã ngã nhào ra đất rồi, hơn nữa còn xuất hiện một luồng sáng màu xanh choáng ngợp, trong lòng vô cùng hoảng sợ, cho rằng Trần Băng là một cao thủ tuyệt đỉnh, vẻ huênh hoang đã không còn nữa, trong chốc lát khí thế đã giảm đi bảy tám phần.
Hồng mao tiểu tử mặc dù cũng không biết Long Nhị có sức chiến đấu dũng mãnh như thế, mà tại sao bị Trần Băng chỉ nhẹ vào một cái mà đã ngã nhào ra rồi, nhưng bọn họ không kịp suy xét, thu hoạch thành quả thắng lợi là quan trọng nhất.
Mắt thấy đám du côn này hốt hoảng, bọn họ càng thêm phấn khích, vung gậy lên, giống như mãnh hổ xuống núi, khiến cho tất cả bọn du côn như ruồi muỗi mà nằm xuống.
Côn điện quả nhiên hoành tráng, chỉ cây côn này, đã khiến cho tên đầu bò Long Nhị kia ngã lăn xuống đất, hắn cẩn thận thu lại côn điện, thấy năm tên trước mắt hung hãn mà đánh đuổi bọn du côn kia, nhất là tên tiểu tử tóc đỏ, sức chiến đấu quả là dũng mãnh, tuy bị đánh mấy phát vào người, nhưng sức tấn công vẫn không hề thuyên giảm, trái lại càng đánh lại càng hăng.
Trần Băng không khỏi mừng rỡ à, nói với lão Hán người bên cạnh mà vữa nãy nói với hắn:
- Lão xem, chính nghĩa vĩnh viễn sẽ có được thắng lợi.
- Chính nghĩa cái rắm à.
Lão Hán cười khẩy nói:
- Công tử, người có điều không biết, 5 người này cũng không phải là loại tốt đẹp gì, bọn họ cũng chính là Anh Mộc nhóm 5 người tiếng tăm lừng lẫy Hàng Châu.
- Anh Mộc nhóm 5 người? Quân đoàn Anh Mộc? Lợi hại quá nhỉ?
Trần Băng mở to hai mắt, một câu cũng không nói ra được.
Nhìn xem có ra thể thống gì không kìa. Trần Băng cười thầm trong lòng.
Tên mập đó lấy tay vuốt mũi rồi tay kia chỉ vào Lão Hán nói:
- Lão già chó chết này, mày mù rồi sao? Cũng phải biết mình thế nào chứ mà dám giỡn trước mặt tao chứ, Long ca ta mà để ngươi ngồi lên đầu sao?
Vừa nói xong, tiện tay đem * mũi đưa lên mũi ngửi, rồi lau luôn vào người.
Cái hành động tởm lợm này khiến Trần Băng buồn nôn phát khiếp, suýt nữa thì không nhịn được, nôn ra ngoài. Thằng nhãi này quả nhiên không phải hạng dũng mãnh bình thường.
- Long nhị, ngươi là cái thứ gì chứ, giữa ban ngày ban mặt dám hành hung, trong mắt ngươi có còn vương pháp nữa hay không?
Lão Hán ngồi dưới đất vặn hỏi.
Lô Sài Bổng đứng bên cạnh Long Nhị quái gở nói:
- Lão già chó này, có phải là điên rồi không, mẹ kiếp thật không biết điều, lẽ nào không biết sự lợi hại của anh Long Nhị của chúng tao? Anh Long Nhị của chúng tao là một đại nhân vật có danh tiếng, trên đời này khó có ai được như vậy, ai cũng yêu quý, sao lại có thể lừa gạt cái lão già nhà ngươi chứ.
- Còn nói không lừa ta?
Lão Hán lảo đảo đứng lên, trên mặt dính đầy vết máu, một tay bịt mũi, một tay chỉ vào cái gã gọi là anh Long nói:
- Ta rõ ràng mua 100m vải ở Chu gia, đo đúng rồi, nhưng khi về đến nhà cẩn thận kiểm tra lại thì chỉ có 80m thôi, vậy thì còn 20m kia chẳng phải là bị banh lưu manh các người tráo đổi rồi sao.
Nói xong rồi nói với những người xung quanh: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn - Bà con đứng ra phân xử cho ta, Trần Lão Hán ta từ trước đến nay sống luôn thật thà, mua bán trung thực, chưa từng gian lận của người ta đến một lần, tuy ta nghèo khó, chỉ dựa vào tiệm quần áo này để mưu sống, thì làm sao mà có thể lừa gạt được đám lưu manh các người chứ.
- Dân chúng mặc dù cũng tò mò, trong lòng đương nhiên cũng thất bất bình, cũng biết đúng sai thế nào rồi, nhưng bách tính vẫn chỉ là tầng lớp thấp nhất, đối với đám lưu manh côn đồ này, chẳng ai dám động vào đâu.
- Lão già chó kia, mẹ kiếp, nói linh tinh gì đó?
Một tiểu đệ bên cạnh Long ca giơ chân bay lên đá Lão Hán ngã chổng vó.
Trần Băng nghe thấy có chút hỗn loạn, cơ sở tây thành không phải là sản nghiệp của Chu gia sao? Sao lại có một đám người không giống người, quỷ không giống quỷ này?
Lão Hán bên cạnh nhỏ giọng nói với Trần Băng:
- Công tử, ngươi là người vùng khác đến phải không. Không biết tình hình ở đây. Cơ sở Tây Thành này là của Chu gia quả không phải là giả, nhưng chỗ này quyền quản lý thực chất là Mai Văn Hoa Mai đại chưởng quầy, tên Long nhị này chính là tay chân thân cận của Mai Văn Hoa, giúp Mai Văn Hoa giữ địa bàn. Ngày thường dọa nam nạt nữ, đúng là bọn ác bà của vùng này.
Ủa, Trần Băng trong lòng hiểu rõ chút ít, rõ ràng tên nhãi này là bảo kê của thành tây rồi. Mai Văn Hoa có buôn bán không công bằng thì bọn này sẽ xuất hiện để lấy lại sự công bằng cho hắn, đúng là một đám chó má, chỉ biết ức hiếp dân lành.
Nhưng sao lại không thấy Mai Văn Hoa và Cao Sơn đi ra chứ? Lẽ nào hai người này là rùa rụt cổ?
Đang trong lúc ngờ vực, đột nhiên nghe thấy Long Nhị nói với lão Hán:
- Lão già chó, mặc dù lão vu oan cho ta, con người ta đây khoan dung đại lượng không chấp nhặt với ngươi, nhà ngươi không phải có tiểu nha đầu xinh đẹp nổi tiếng khắp vùng sao? Chà chà, nha đầu của nhà ngươi đó quả rất xinh đẹp, khiến Long ca ta đây vừa nhìn đã thích rồi, yêu ngay rồi. Bảo nàng ta đến tiếp đãi nói chuyện với ta, ta không những cho không nhà ngươi 20m vải, cho dù cho ngươi 200m vải, đó cũng không phải việc lớn gì!
Long ca kiêu ngạo nói.
- Long ca cao kiến à!
Thằng củi khô quay đầu lại nói với lão Hán:
- Lão già chó nhà ngươi nghe thấy chưa hả? Bảo cô nương bảo bối của nhà ngươi đến trò chuyện với Long ca, có thể làm mất của ả khoanh thịt chắc? Hơn nữa, được nói chuyện với Long ca của chúng ta, là vinh hạnh của cô nương bảo bối nhà ngươi, nếu như để Long ca sờ tay, sẽ cho ngươi 10m vải, nếu như cho Long ca của chúng tao hôn mối sẽ cho các ngươi 100m vải, nếu như cô nương của nhà ngươi biết nhõng nhẹo, khiến Long ca vui vẻ, Long ca sẽ phá lệ khai ân, sẽ lấy người con gái thương yêu của lão làm bà mười, thì ngươi cần gì phải buôn bán cho mất công, sau này đã có Long ca ta rồi, chỉ việc ở nhà mà hưởng thụ thôi.
- Ngươi...Các ngươi ức hiếp người quá đáng rồi, ta...ta liều mạng với ngươi.
Lão Hán run rẩy cố gắng đứng lên, nghe những lời của tên củi khô, tức giận đến mức cả người run rẩy, dùng toàn bộ sức lực của toàn thân xông vào Long Nhị.
Long Nhị cười lạnh tiếp đòn, ỷ vào sức mạnh của bản thân không sợ thiệt, một tay túm lấy cổ của lão Hán, nhấc bổng lão lên, đôi tay dùng lực mạnh, ngay tức khắc ném văng lão Hán ra ngoài xa tận hơn 3m.
Lão Hán làm sao có thể chịu đựng được quả ném này chứ, bị ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
- Long ca thật lợi hại! Quả khiến anh em chúng em khâm phục.
Đám người củi khô nịnh nọt nói.Rồi lại nói với dân chúng đang vây quanh lại xem:
- Đám lão già nhà các ngươi nghe đây, sau này nếu như ai dám đối đầu với Long ca, lão già chó này chính là tấm gương của các ngươi, ha ha ha...
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào, từ bên ngoài chen vào 5 gã đàn ông cường tráng, người đứng đầu có bộ tóc đỏ rực, thân thể cường tráng, thấy lão Hán nằm trên mặt đất, tiểu tử ôm lão Hán lên, mắt thất lão Hán bị ngất, ánh mắt tức giận nhìn xung quanh nói:
- Ai dám đánh cha của ta? Ta giết hắn!
Ầy? Hồng mao tiểu tử này lại là con trai của lão Hán? Trần Băng trong lòng ngỡ ngàng, nhưng thằng nhãi này sớm đã nhìn không ưa vẻ mặt kiêu ngạo của cái thằng chó chết Long Nhị kia, hắn đối diện với tiểu tử, dùng tay lén lút chỉ vào Long Nhị.
- Được lắm Long Nhị nhà ngươi, ngươi lại dám ức hiếp ta, lần này ta không lột da của ngươi ra, ta sẽ không là đàn ông!
Tiểu tử tức sùi bọt mép, vẫy 4 tên cường tráng giống như mãnh hổ sau lưng cùng xông vào Long ca.
Long Nhị mắt thấy bọn họ ào ào lao tới, không kịp phản ứng, trong cái khó ló cái khôn, ngay lập tức túm lấy tên củi khô trốn sau lưng hắn ném ra ngoài, sau đó hắn thở hổn hển chạy về hậu viện tìm viện binh.
Tên tiểu tử tóc đỏ như hổ dữ lọt vào đàn dê vậy, lên tiếp tên Củi khô, dùng tay ném hắn như ném một con gà con vậy.
Lần này khiến cho tên củi khô choáng váng đầu óc, cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng không ngừng chửi thề rồi nhìn Long ca của hắn, mẹ kiếp, cứ xảy ra chuyện gì là y rằng để mình đứng ra chịu đòn trước, mẹ ông chửi cả tổ tông mười tám đời nhà mi.
Long Nhị cũng không phải kẻ mới lăn lộn, hắn rất khôn khéo, quay lại hậu viện tìm một thanh sắt vừa tay, rồi hô hào hơn ba mươi tên du côn cùng xông lên, hai bên lập tức lao vào nhau chiến đấu.
Nhìn trận chiến này vô cùng náo nhiệt, tuy rằng phía tên tiểu tử tóc đỏ kia chỉ có năm người, nhưng năm tên này vô cùng mạnh mẽ, thân thủ linh hoạt, rất biết cách phối hợp với nhau, quây thành vòng tròn rồi hỗ trợ nhau chiến đấu, tuy đối kháng với mấy chục người, nhưng chỉ trong chốc lát đã đánh bại tất cả.
Trần Băng nhìn thấy vậy, ghi nhớ trong lòng. Hắn nhớ tới Song Nhi nói ba kết cục bi thảm của hắn trước khi nhậm chức, không cần nói, chắc chắn là đám người này làm.
Nghĩ đến đây, Trần Băng lạnh toát gáy, đột nhiên cảm giác thấy bọn du côn đầu đường xó chợ kia không còn hung hãn như lúc đầu đối kháng với năm người kia nữa, mà là đánh chính vào người Trần Băng.
5 tiểu tử cường tráng trên chiến trường kia mặc dù đoàn kết mãnh liệt, nhưng đối diện với hơn ba mươi gã như hổ láng hung mãnh, dần dần không chống đỡ được, đột nhiên một tiểu tử trong đó bị đánh gục gã xuống đất, trận thế náo loạn, Long Nhị vừa thấy có kẽ hở, với thân hình mập mạp vòng quanh hồng mao tiểu tử cầm đầu, ngắm chuẩn gáy của hắn, muốn một đòn trí mạng.
Trần Băng biết giờ phút này hắn không thể làm một người đứng xem nữa, địch của địch chính là bạn của hắn, hắn liền bật côn điện ra, để trong ống tay áo, hai ba bước xông đến trước mặt Long Nhị, chỉ nhẹ nhàng chạm vào Long Nhị, một tia điện lóe lên, trong giây lát cả thân thể mập mạp của tên Long Nhị đã ngã nhào xuống đất.
Đám người Long Nhị mắt thấy đại ca của bọn họ bị Trần Băng nhẹ nhàng chạm như vậy, đã ngã nhào ra đất rồi, hơn nữa còn xuất hiện một luồng sáng màu xanh choáng ngợp, trong lòng vô cùng hoảng sợ, cho rằng Trần Băng là một cao thủ tuyệt đỉnh, vẻ huênh hoang đã không còn nữa, trong chốc lát khí thế đã giảm đi bảy tám phần.
Hồng mao tiểu tử mặc dù cũng không biết Long Nhị có sức chiến đấu dũng mãnh như thế, mà tại sao bị Trần Băng chỉ nhẹ vào một cái mà đã ngã nhào ra rồi, nhưng bọn họ không kịp suy xét, thu hoạch thành quả thắng lợi là quan trọng nhất.
Mắt thấy đám du côn này hốt hoảng, bọn họ càng thêm phấn khích, vung gậy lên, giống như mãnh hổ xuống núi, khiến cho tất cả bọn du côn như ruồi muỗi mà nằm xuống.
Côn điện quả nhiên hoành tráng, chỉ cây côn này, đã khiến cho tên đầu bò Long Nhị kia ngã lăn xuống đất, hắn cẩn thận thu lại côn điện, thấy năm tên trước mắt hung hãn mà đánh đuổi bọn du côn kia, nhất là tên tiểu tử tóc đỏ, sức chiến đấu quả là dũng mãnh, tuy bị đánh mấy phát vào người, nhưng sức tấn công vẫn không hề thuyên giảm, trái lại càng đánh lại càng hăng.
Trần Băng không khỏi mừng rỡ à, nói với lão Hán người bên cạnh mà vữa nãy nói với hắn:
- Lão xem, chính nghĩa vĩnh viễn sẽ có được thắng lợi.
- Chính nghĩa cái rắm à.
Lão Hán cười khẩy nói:
- Công tử, người có điều không biết, 5 người này cũng không phải là loại tốt đẹp gì, bọn họ cũng chính là Anh Mộc nhóm 5 người tiếng tăm lừng lẫy Hàng Châu.
- Anh Mộc nhóm 5 người? Quân đoàn Anh Mộc? Lợi hại quá nhỉ?
Trần Băng mở to hai mắt, một câu cũng không nói ra được.