Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 47 : Quyến rũ tuyệt đỉnh

Ngày đăng: 15:16 30/04/20

Nụ cười này thật làm mê chết lòng người, Trần Băng liếm khô cả môi, trong lòng thở dài nói.
Có một số cô gái trông cực kỳ xinh đẹp, nhưng lúc cười lại không có duyên, có một số cô gái mặc dù không được xinh đẹp, nhưng khi cười thì lại rất có duyên, giống như hoa mùa hè, mê hoặc lòng người. Mà cô gái Tuệ Nương này có thể coi là thượng hạng của thượng hạng, không những trông rất thoải mái hào phóng mà ăn mặc cũng rất hiện đại, ngay cả khi cười cũng tràn đầy hương vị mê hoặc lòng người.
- Khâm phục?
Trần Băng thoáng suy nghĩ, trong lòng có chút hoài nghi, có phải Tuệ Nương đang châm biếm hắn.
Hắn cũng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt, chỉ khẽ suy nghĩ một chút, liền hiểu được lý do mà Tuệ Nương nói ra những lời này, quả nhiên thông minh.
Bây giờ Trần Băng đúng là không dám xem thường vị đại mỹ nữ thịnh hành này rồi, hắn nhìn Tuệ Nương cười ha hả, nụ cười tràn đầy đắc ý, tự tin bước lên nói:
- Ta đã hiểu rõ Tuệ Nương vì sao nói khâm phục ta rồi.
- Ân Công, ngài có thể đoán ra được? Cứ nói ra đừng ngại!
Đôi mắt to long lanh của Tuệ Nương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười đầy tự tin của Trần Băng, thấy khuôn mặt Trần Băng tuấn tú, sáng ngời có thần, lời nói cử chỉ không vô vị giống như những người bình thường, mà ẩn chứa khí chất của một tú tài, trong lòng có chút rung động.
- Nếu ta đoán ra được, Tuệ Nương có thưởng cho ta cái gì không?
Trần Băng cười xảo quyệt, đưa ra điều kiện là mánh khóe hắn hay dùng khi tán gái, Song Nhi cũng chính bị hắn dùng mánh khóe như thế mà tán tỉnh được, bây giờ, hắn lại dùng mánh khóe này để tán tỉnh Tuệ Nương.
- Nếu ân công đoán ra được, thiếp sẽ đồng ý với ân công một việc!
Tuệ Nương nghĩ nghĩ rồi lại cười nói:
- Là việc mà trong khả năng của thiếp có thể làm được, nếu ngài bắt thiếp đi hái ánh trăng thì thiếp không làm được đâu.
- Được rồi, tôi thử nói Tuệ Nương nghe nhé.
Trần Băng đi quanh căn phòng nhỏ hai bước, cuối cùng bước đến trước mặt Tuệ Nương, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của Tuệ Nương, vô cùng tự tin nói:
- Đó chính là vì ta và Tuệ Nương cùng bước trên một con đường.
Tuệ Nương nghe câu nói này, ánh mắt ẩn chứa một tia vui sướng, nàng không hề né tránh đôi mắt đầy tính sát thương của Trần Băng, vẫn vô cùng tự nhiên hào phóng nói:
- Lý do gì mà ân công nói như thế?
Trần Băng luôn theo dõi đôi mắt của Tuệ Nương, kiếp trước hắn là nhân viên tình báo, tâm lý học là môn hắn bắt buộc phải học, nên biết rất rõ, đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, mỗi khi gặp niềm vui bất ngờ hoặc kích động, đồng tử sẽ tự co lại, cho dù một người có che dấu tốt thế nào đi chăng nữa thì ánh mắt của họ cũng sẽ bộc lộ ra suy nghĩ thật sự của họ.
Trần Băng chính là có ý này, hắn và Tuệ Nương chỉ đứng cách nhau có một bước chân ngắn, mắt thấy đồng tử của Tuệ Nương đột nhiên co lại rồi lại giãn to ra, cho nên Trần Băng biết lần này hắn lại đoán trúng rồi.
- Tất cả chi vì hai chữ đổi mới mà thôi!
Trần Băng chỉ vào mình nói:
- Anh chàng đầu gạch không phải do ta mong muốn, đó chỉ là một biệt danh mà thôi, mặc dù rất nhiều cười chế giễu ta, nhưng ta không thèm để ý đến. Về căn bản, bản chất của loại hành vi này là một hình thức đổi mới, là một loại khai phá, là một tinh thần tiến bộ, đi theo con đường mà người khác không đi theo, không muốn đi, chẳng thèm đi, thậm chí là không dám đi, cả quá trình có thể tạo nên rất nhiều lời bàn tán, chê bai giễu cợt, nhưng cũng không cần phải lo lắng, đó là bởi vì đám người đó căn bản không biết sự trong sạch cao thượng của ta.
- Còn nàng, hãy nhìn bộ quần áo nàng đang mặc, kiểu tóc này, rồi đồ trang sức này, có phải là chỗ nào cũng không giống với những người xung quanh?
Trần Băng kích động giơ tay ra chạm vào quần áo của Tuệ Nương nói:
- Bộ quần áo này của nàng chiết eo đẩy cao mông, lộ ra đường cong tuyệt đẹp của cơ thể, phối hợp tuyệt vời, càng làm tăng thêm vẻ đẹp thướt tha của con gái, kiểu tóc mới mẻ độc đáo rất khác biệt, chưa từng nhìn thấy, đồ trang sức tuy rằng không đáng mấy đồng, nhưng cũng vô cùng nổi bật, khiến người khác say đắm! Nói tóm lại là, đây đều là kết tinh của đổi mới và hiện đại.
Tuệ Nương thấy Trần Băng vì kích động mà sờ vào quần áo của mình, cười nhẹ nhàng né đi. Vẫn vẻ mặt thưởng thức chăm chú nghe Trần Băng nói.
Tiểu Cửu ta lại không thể chịu nổi tự phát vẻ lẳng lơ rồi, hắn cứ thầm oán trách, rồi lại tiếp tục đầy nhịp điệu nói:
- Những sự vật mới lạ tốt đẹp này, ăm mặc thì rất hợp dáng, kiểu tóc thì rât khác biệt, cách phối đồ trang sức cũng rất hợp, nhưng, kiểu dáng của náng quả thực khiến những lão bách tính kia tiếp nhận sao? Quả thật sẽ trở thành một trào lưu mới sao? Nhưng nếu nàng cứ ăn mặc như vậy không khỏi khiến người khác phải bổ mắt, nhưng như vậy cũng khiến nhưng kẻ khác ghen tị mà chê bai đó.
- Tư tưởng đổi mới, không chịu cô đơn, cái này chính là điểm tương đồng của chúng ta, cũng là điểm khác của chúng ta với những người khác, chúng ta đổi mới, bọn họ khư khư giữ cái cũ; chúng ta tạo nên trào lưu mới, bọn họ bảo thủ giậm chân tại chỗ, chúng ta dũng cảm mạo hiểm, không sợ gian nan vất vả, bọn họ sợ thay đổi, úp úp mở mở.
Hắn nói đến đây rồi nhẹ nhàng quay đầu lại, say đắm nhìn Tuệ Nương nói:
- Tuệ Nương, nàng nói ta nói có đúng không?
Nói xong những thứ này, Trần Băng cũng có chút mệt mỏi, hắn cũng không nghe câu trả lời của Tuệ Nương, bước về phía cửa sổ, yên lặng nhìn những chú chim nhỏ đang bay lượn bên ngoài cửa sổ, cảm thấy bản thân cực kỳ đáng thương. Nghĩ bây giờ bản thân hắn cũng chỉ là một con thuyền bằng cỏ giữa biển to lớn, nếu muốn đi xa, chỉ sợ không thể tiến thẳng đến, phong ba bão táp, chỉ có vững chắc, chậm rãi tìm cách mới có thể bảo toàn được mạng sống của bản thân.
Tuệ Nương hoàn toàn bị kinh ngạc những lời nói của Trần Băng, nàng dùng ánh mắt ngưỡng mộ và chân thành cổ vũ Trần Băng.
Trần Băng nói không hề sai, Tuệ Nương trong lòng biết rất rõ ràng, nàng chính là một cô gái có tư tưởng đổi mới, không cam chịu bảo thủ. Bộ quần áo này, kiểu ăn mặc này, chỗ nào cũng là kết tinh đổi mới của nàng, tất cả là hành động vĩ đại khó có thể có được ở triều đại bảo thủ này. Nhưng khi nàng mặc lên người những thứ mà nàng đắc ý cho rằng là những kiệt tác đi trên đường, không ngờ lại bị dân chúng đàm tiếu và chê cười, thậm chí là còn chửi mắng, mỗi khi như thế này, nàng lại có một cảm giác vô cùng cô đơn trơ trọi, nàng vẫn không hiểu vì sao những thứ tốt như thế này lại không được người khác khen ngợi. Không biết vì sao những bộ quần áo đẹp thế này lại bị người ta chê bai hết lời.
Những lời nói của Trần Băng như xô nước dội vào đầu khiển nàng tỉnh lại. Bây giờ thì nàng đã hiểu rõ được, sự đổi mới của nàng thực chất là cuộc đấu tranh với cả một đám người.
Tuệ Nương vốn chỉ định thử Trần Băng, không ngờ tên tiểu tử này lại thao thao bất tuyệt, phân tích kỹ lưỡng bản chất không giống nhau của vấn đề này ra, bây giờ Tuệ Nương không những cảm kích, mà còn càng thêm khâm phục và đồng tình, một người có thể phân tích lỹ lưỡng bản chất của vấn đề, bản thân cũng chính là người có tư tưởng hiện đại, Tuệ Nương đương nhiên vô cùng tôn sùng.
Đôi mắt long lanh của Tuệ Nương ánh lên vẻ thùy mị và kinh ngạc vui mừng, nàng có thể cảm nhận được nỗi cô đơn của Trần Băng, thấy hắn trầm ngâm nhìn một đàn chim nhỏ dưới mái hiên cúc cu kêu, một con chim mẹ đang vất vả mớm mồi cho chim con, nàng vô cùng thích bầu không khí yên lặng này, nhẹ nhàng bước đến sau người Trần Băng, nhỏ nhẹ nói:
- Chúng ta đổi mới không hợp lòng người, vậy phải làm thế nào?
Trần Băng tuy là trong lòng thấy bùi ngùi, nhưng dù sao cũng là một nam nhi, kiểu ủy mị của con gái cũng chỉ là lúc nhất thời mà thôi, khi hắn thấy cảnh trên mái hiên chim mẹ vất vả mớm mồi cho chim con thì trong lòng vô cùng xúc động, trên thế gian này những điều ấm áp vẫn còn chiếm đa số.
Trần Băng tháo gỡ được khúc mắc, ha hả cười, nghe câu hỏi nghi ngờ của Tuệ Nương, lập tức quay đầu lại nói:
- Đi theo con đường của chính mình, mặc kệ cho người ta nói thôi. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Trần Băng đột nhiên quay đầu lại khiến cho Tuệ Nương đứng sau lưng hắn không kịp phòng ngự, trong phút chốc, chóp mũi của hai người không ngờ lại nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Tuy rằng chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, nhưng bầu không khí lại trở nên có chút huyền bí và kỳ quặc, hai người đều đứng ngây người ở đó.
Tuệ Nương mặc dù là một cô gái hiện đại, mạnh dạn, nhưng tiếp xúc thân mật như thế vẫn không tránh khỏi đỏ mặt, tim đập nhanh.
Thằng nhãi Trần Băng này sướng quá còn gì, nhưng vẫn không có cảm giác ngại ngùng giác ngộ gì cả, trên mặt vẫn nở nụ cười rất ý đồ, một âm thành như muốn quay cuồng trong lòng, Tuệ Nương đúng là một cực phẩm, vóc dàng cao cũng chẳng kém gì mình, với thân thể quyến rũ như vậy, nếu được ôm một cái, sờ một cái thì đúng là sướng biết nhường nào.
Tuệ Nương thấy tên tiểu tử Trần Băng này vừa rồi còn giả vờ trầm ngâm, bây giờ lại cười đùa cợt nhả như thế, trong lòng không khỏi buồn bực, thằng nhãi này rốt cục mặt nào là thật, mặt nào là giả?
Thấy tình cảnh xấu hổ, Tuệ Nương dù gì cũng là con gái, không chịu được kiểu trêu đùa này, cười nói với Trần Băng:
- Ân công, ngài nói quá đúng, thiếp vừa rồi đồng ý một việc với ngài, bây giờ ngài nói ra đi, chỉ cần thiếp có thể làm được, thiếp sẽ dùng hết sức để làm, quyết không nuốt lời!
- Thật thế? Tuệ Nương, nàng nói thật sao?
Trần Băng nhìn chắm chắm mắt Tuệ Nương, ha hả cười rồi nói:
- Nàng cũng đừng gọi ta là ân công nữa, nghe như vậy có vẻ xa lạ, ta tên là Trần Băng, cũng gọi là Trần Tiểu Cửu, nếu nàng không chê thì gọi ta một tiếng anh Cửu là ta vui lắm rồi.
- Trần Tiểu Cửu?
Tuệ Nương cười lớn nói:
- Được, từ nay về sau thiếp sẽ gọi ngài một tiếng anh Cửu, bây giờ ngài có thể nói cho thiếp biết ngài muốn Tuệ Nương làm cái gì không?
- Ta...muốn...nàng....
Trần Băng kéo dài giọng, ánh mắt thì lại chú ý quan sát mắt của Tuệ Nương.
Kết quả đương nhiên là khiến Trần Băng thất vọng rồi, Tuệ Nương căn bản là không giống như Song Nhi lo lắng Trần Băng đưa ra yêu cầu quá đáng, ánh mắt nàng không có cảm giác một chút nào thẹn thùng và không thuần khiết, chỉ có trong sáng và chân thành.
Điểm này khiến cho Trần Băng có chút buồn bực và áy náy, nhưng từ khía cạnh này phản ánh ra sự tín nhiệm và sùng bái của Tuệ Nương đối với hắn.
- Ta muốn nàng giúp ta may một bộ quần áo mới đẹp, khi mặc lên người nhất định phải đẹp trai phóng thoáng, tôn được vóc dáng của ta.
Trần Băng có chút thất vọng nói, trong lòng thì lại không hiểu vì sao cô nàng này lại không sợ hắn, lẽ nào hắn lại biến thành một người đại tốt?
- Anh Cửu, anh không sợ mặc đi ra ngoài sẽ bị người ta chê cười sao?
Tuệ Nương quan tâm hỏi, nhưng đôi mắt lại lóe ra ánh hào quang lấp lánh, bởi vì nàng biết thế này là Trần Băng không những chấp nhận sự tân tiến hiện đại của nàng, mà còn là một người đồng hành đi chung con đường với nàng.
- Ta vừa rồi không phải nói rồi sao? Đi con đường của chính mình, mặc kệ người ta nói gì.
Trần Băng lại vui cười nói:
- Bây giờ cần phải thay đổi rồi, mặc quần áo do Tuệ Nương may, cho bọn họ thèm rỏ dãi.
Trần Băng ngẫm nghĩ một chút rồi lại vò đầu cười đầy ẩn ý nói:
- Ồ, thiếu chút nữa quên mất, không những quần áo, ngay cả đồ lót cũng phải may, phải may hai chiếc, hơn nữa phải may thật đổi mới hiện đại, đừng lạm hạ thấp gu thẩm mỹ của Tuệ Nương nhé.
Tuệ Nương nghe nửa câu trước vẫn còn thấy ngây nhất, cho rằng Trần Băng đã buông tha nàng dễ dàng như vậy, nhưng khi nghe thấy đoạn sau thì nàng trợn trừng mắt, vẻ mặt giận dữ, thật muốn cầm gậy đuổi tên tiểu tử này ra ngoài.