Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 529 : Trò chơi gì vậy?

Ngày đăng: 15:23 30/04/20

Dưới ánh nắng hè chói chang, một chiếc kiệu hoa đỏ rực trên vai bốn kiệu phu cao lớn, đang lắc lư trên con đường nhỏ phía đông núi từ từ tiến tới, trên kiệu hoa là một cô gái ngồi ngay ngắn, mặc bộ y phục rộng thùng thình hoa mỹ, tóc được búi khéo léo, thướt tha, thân hình đoan trang, dịu ngoan, rất có phong tình.
Chỉ là cô gái này không được xinh xắn lắm, những người đàn ông lỗ mãng này, bất luận thế nào cũng không nhìn rõ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn Bởi vì khuôn mặt của cô gái này, không ngờ toàn bộ khuôn mặt phấn trắng bị che đi, lẽ nào trên mặt cô ấy đầy tàn nhang và nốt đậu sao? Bằng không, ngươi che kín như vậy làm gì?
Ngươi nghĩ ai muốn nhìn cô nàng của ngươi chứ?
Người phụ nữ xuất môn còn rất phiền phức, đơn thuần là khuôn mặt che mạng, cũng cần một canh giờ để mài dũa sao?
Nhưng, đôi mắt to tròn đen nháy đó, lại rất có thần, đôi lông mi đen bóng kia sao lại dài như vậy? Phải đến một tấc, không thể nào là giả?
Còn mùi hương đó, lượn lờ truyền đến, khiến cho những người đàn ông kia muốn tận hưởng hương vị của hồ ly.
Thật muốn nướng cô ta lên để ăn..
Loại đàn ông quá ư thích những ngày đao kiếm, trongsơn trại quen rất ít nữ nhân, bất ngờ có một cô gái duyên dáng nồng đậm tới, đều nghển cổ nhìn nàng, lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong mắt không ít ánh hào quang.
- Yêu quái như vậy từ đâu mà tới ?
- Không biết..lẽ nào là cô gái ở Minh Nguyệt lầu? đó cũng có bộ dạng hóa trang như vậy, ban ngày, định dọa người sao..
Hoa Như Ngọc bình tĩnh đứng trên đài cao, mắt nhìn về phía dáng vẻ xinh đẹp, xua tay lắc đầu ngẩng lên, không khỏi giật mình, khoanh tay, cau mày có chút tức giận nói:
- Đây là trò gì vậy? Từ đâu tới ? Coi huynh đệ canh cửa là mù hết sao ? Bắt lại cho ta, đánh hai mươi trượng - Bẩm Đại đương gia, đây là trò…là khách mà Nhị đương gia mời tới, bọn tôi không dám cản… Một người đàn ông thuận miệng trả lời, trong giọng nói cũng có chút khó hiểu.
Khách mà Nhị đương gia mời đến? Hoa Như Ngọc nhíu mày, trong lòng lại như mở cờ, cô gái này không giống như phụ nữ trong lầu xanh, cũng không trang điểm như con nhà khuê các, xem cách ăn mặc, lại có chút phong tình! Nhưng vì một chiếc mạng che trên mặt nên không nhìn rõ dung mạo phía trước.
Nhưng…cô ta rút cuộc đến làm gì? Lẽ nào là người quen cũ của Tư Đồ Bá? Nhưng ta lại chưa từng nghe Tư Đồ Bá nhắc tới người này..
Hôm nay là ngày mà Cửu ca và Tư Đồ Bá so tài, ta quyết không cho phép có người tự nhiên đâm ngang trong giờ phút then chốt.
Ai dám gây bất lợi với Cửu ca, ta sẽ giết ngay.
- Hắc Sơn.
- Có… - Ngươi đi theo dõi một chút cái trò quỷ quái này, thời điểm này không được rời nửa bước, một khi có chuyện, lập tức bẩm báo.
- Vâng.
Hắc Sơn tuân lệnh đi làm.
Người phụ nữ kia hạ kiệu, bàn tay mặc gấm phục thùng thình, bước đi tao nhã, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, từ từ bước tới trước mặt Tư Đồ Bá.
Khuôn mặt nhướng lên, trong mắt lộ ra ánh mắt bình thản, chỉ là hòa ái nhìn y một cái, gật đầu, không hề lên tiếng ngồi bên cạnh, trong đôi mắt tròn to đen nháy đó, hàm chứa một sự kiêu ngạo không ai dám tới gần.
Tư Đồ Bá vừa muốn giúp đỡ người chưa từng gặp này, lên tiếng chào hỏi, định làm quen, không ngờ người phụ nữ này sĩ diện, lại rất lợi hại, ngay cả một câu cũng không nói, xua tay ngồi xuống đó.
Tuy là dịu dàng cười với mình, nhưng nụ cười rất giả tạo, rất dối trá, trong lòng y biết rõ.
- Diều Hâu …nàng ta..có được không? Ngươi xác định không tìm nhầm người chứ? Sao ta nhìn ả giống như là gái lầu xanh vậy?
Tư Đồ Bá bình tĩnh, thì thầm nói với Diều Hâu .
Diều Hâu tuy cũng có chút khó hiểu, nhưng vẫn vỗ ngực nói:
- Nhị đương gia, ngài yên tâm, cao nhân đều có vẻ thanh cao không để ý tới ai như vậy. Tôi tuy chưa từng gặp qua người phụ nữ này, nhưng mánh khóe của bạn tôi rất thông thiên, tuyệt không thể gạt tôi, người cứ chờ để tiêu diệt thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này đi..
Tư Đồ Bá nghe thấy Diều Hâu nói vậy, cũng tạm yên lòng, lại nhìn thoáng qua người phụ nữ kia, ngửi thấy mùi hương nồng đậm, trong lòng không khỏi gợn sóng, nghĩ tới bộ dạng khá tốt, nếu có thể tìm cơ hội thoải mái chút, thì tốt biết bao.
Giờ đấu võ là buổi trưa, nhưng bây giờ vẫn chưa tới giờ, lại không hề thấy bóng dáng của Trần Tiểu Cửu đâu cả, thật là vội chết.
Hoa Như Ngọc ngồi trên đài cao, vẻ mặt tức giận, tiểu tử này… không phải hôm qua bị mình đá một cái xuống hồ, nên bị nhiễm phong hàn rồi chứ?
- Ngươi đi giục ân công đi, tại sao còn chưa tới? Nếu không dậy, ngươi kéo chăn hắn ra, kéo tới trước mặt ta… Hoa Như Ngọc cắn răng nói.
- Đại Đương gia, tôi vừa mới giục một lần, nhưng lại không thấy bóng dáng của ân công đâu.
- Không thấy? Lẽ nào… Hoa Như Ngọc lòng như lửa đốt.
- Haha…không ngờ không thấy rồi?
Tư Đồ Bá cơ thể chấn động, cười lớn, nhảy lên đài cao, đắc ý nói:
- Trần Tiểu Cửu không thể đấu võ, sợ thiết quyền của ta, chạy trốn rồi sao? ha ha…, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, hắn một thư sinh yếu đuối, đánh chó không chết, binh pháp thật luyện tập không tồi..
- Nhị đương gia, đừng vội thế, Cửu ca là đại anh hùng, lập giấy sinh tử, tuyệt không thể đi không từ mà biệt.
Hoa Như Ngọc ngoài miệng cứng rắn, mạnh mẽ, nhưng trong lòng không ngờ lại không yên tên khốn khiếp này không thể nhát gan như vậy, đã chạy trốn rồi chứ? Lẽ nào…, ngay cả ta chủ của sơn trại này cũng không cần sao? Đồ đáng chết.
Nàng đang thầm oán trách, chợt nghe thấy tiếng ca du dương truyền ra từ khu rừng bên trái.
Một biển tiếng cười.
Hai bờ cuồn cuộn.
Tháng ngày chìm nổi chỉ nhớ sáng nay.
Trời xanh cười.
Đều là trên đời.
Ai phụ ai thăng chỉ trời mới hiểu.
Giang sơn cười.
Mưa bụi xa.
Hồng trần bao việc Gió mát cười.
Nhưng lại tịch mịch cô liêu Lòng hăng hái vẫn thừa.
Rọi theo một buổi chiều tà..
Tuy rằng lời ca không dám khiến người ta khen tặng, nhưng nhịp điệu lại vô cùng rầm rộ, tự nhiên, phóng khoáng, lộ ra sự tang thương, cả bài ca trôi chảy, khiến người ra sinh ra cảm giác vui sướng vô cùng.
Mọi người cùng liếc nhìn, miệng há hốc, mắt đều hướng về phía rừng cây Khuôn mặt đầy phấn kia, một cô gái dị quốc đến từ nơi xa xôi, trong ánh mắt không ngờ cũng lộ ra sự tán thưởng nồng đậm.
- Chẳng lẽ là..là Cửu ca ?
Hoa Như Ngọc nghe thấy lòng sôi trào, cắn môi, nhìn về phía khu rừng rậm, trong mắt tràn đầy sự long lanh.
Khi mọi người đang ngừng thở, đàn chim trong rừng bay ra, một vị công tử đẹp trai, mặc trang phục sĩ tử, khuôn mặt tuấn mỹ đầy vẻ kiên nghị, thân như kinh hồng, chân giẫm lên ngọn cây, bay múa trên không, tay khua, tiên khí quanh thân phiêu phiêu, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, từ từ rơi xuống đất.
Lần này mọi người đều kinh ngạc, không ai ngờ, thấy Trần Tiểu Cửu yếu ớt không ngờ lại có khinh công siêu tuyệt như vậy.
Quả nhiên là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Đấu võ giữa Nhị đương gia và ân công, thắng bại thật khó phân.
Trong mắt Hoa Như Ngọc tình yêu nồng đậm lấp lánh ngàn ánh sao, , trong đôi mắt đen tuyền, giống như nước mùa thu, dừng trên dáng người phóng khoáng tuyệt trần của Trần Tiểu Cửu, dường như ngất ngây.
Lần này Trần Tiểu Cửu giả thần giả quỷ nhưng là có nguyên nhân lớn.
Hoa Như Ngọc giận dữ, hống hách, khiến trong lòng hắn không thích, nhất là một chưởng đá hắn xuống ao, đã khiêu chiến nghiêm trọng tới sự tự tôn của hắn.
Hắn đã định ra chủ ý, nếu không thể trên giường chinh phục hoàn toàn đóa hoa hồng Hoa Như Ngọc này, nhất định sẽ không động tới Hoa Như Ngọc, để tránh lại bị thêm một chưởng nữa, tự làm ảnh hưởng tới sự tự tôn của mình.
Cô nàng đó bây giờ đã giận ta, nên làm thế nào để Hoa muội muội vui vẻ ra mặt, không hề động chân động tay với ta?
Hừ…hắn liền nghĩ ra phương thức giả bộ anh hùng xuất trướng này.
Hoa muội muội không phải thích anh hùng sao? Ta để nàng sùng bái luôn.
Một tiếng cười tương xứng với cơ thể tự nhiên của ta, đủ để hiện ra phong thái anh hùng chứ?
Sự thật đúng như hắn dự liệu, Hoa Như Ngọc tuy không nói không rằng, nhưng dáng vẻ kinh ngạc kia, ánh mắt không rời kia, đã hoàn toàn bán đứng nội tâm của nàng.
Trần Tiểu Cửu lại tiếp tục lộn nhào, khẽ vuốt cằm cười trước mặt bốn năm trăm người đàn ông đang trầm trồ, khí độ ung dung kia, tràn đầy khí thế mãn nguyện và tách nhập.
- Cửu ca… Hoa Như Ngọc cuối cùng đã định thần lại từ trong sự bất ngờ, một trái tim đầy sự vui sướng, oán khí với Trần Tiểu Cửu, sớm đã tiêu thành mây khói.
Trần Tiểu Cửu chào hỏi mọi người xong, mới tiến lên đài cao, thân pháp phóng khoáng đẹp tuyệt trần, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hoa Như Ngọc, thổi vào tai nàng, nhỏ giọng nói:
- Hoa muội muội…Cửu ca vừa rồi….giống đại anh hùng không?
Một cơn gió nhẹ khẽ thổi vào tai nàng, trái tim nàng đập loạn lên, lại sa sầm nét mặt, đẩy Trần Tiểu Cửu sang một bên, lạnh lùng nói:
- Bao nhiêu người như vậy, huynh tới gần muội như vậy làm gì? Tránh xa chút cho muội.
Cô nàng này, ra vẻ uy phong gì chứ? Trần Tiểu Cửu liếm môi nghiêm mặt nói:
- Hoa muội muội, khí thế này, là chuẩn bị vì muội, nếu muội không thích, là ta mất công rồi..
- Khốn khiếp… Hoa Như Ngọc cắn miệng, đỏ mặt, nỉ non nói:
- Coi như huynh có chút lương tâm, muội rất thích.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, không khỏi cất tiếng cười to.
Bộ dạng anh hùng đó, hào khí ngút trời.