Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 531 : Lừa đảo

Ngày đăng: 15:23 30/04/20

Kiếp trước khi Trần Tiểu Cửu luyện tập động tác ở Nhật bản, cũng nhân tiện nghiền ngẫm một chút về sự đặc sắc của kỹ nghệ, " ki mo nô" của bọn họ, cũng không giống với "ki mo no" theo nghĩa truyền thống, phía sau của "ki mô nô" truyền thống rất cao, bình thường có thể che cổ của phụ nữ, che rất kín.
Mà ki mô nô mà nghệ kỹ mặc lại mở ra rất lớn, và cố ý nghiêng về phía sau, khiến lộ ra toàn bộ cổ phía sau của nghệ kỹ.
Vì nghệ kỹ tuy bán nghệ nhưng không bán thân, nhưng bồi khách uống rượu tìm niềm vui quả thật không thể thiếu được cái này, chiếc cổ trắng ngần có thể lộ ra một mặt nhu tình của nghệ kỹ, cũng có thể làm mê hoặc tâm thần no mắt của khách nhân,.
Hiện giờ người phụ nữ này, đang đứng trước mặt Trần Tiểu Cửu, không nghi ngờ gì, nàng đã lộ ra làn da trắng như tuyết.
Hơn nữa, cách hóa trang của nghệ kỹ cũng vô cùng sang trọng, sử dụng nữ trang có trình tự đặc thù, dùng chất liệu cũng là chất liệu truyền thống làm chủ, bắt mắt nhất chính là, nghệ kỹ sẽ dùng một loại thuốc màu trắng để làm màu đều, bởi vậy chợt nhìn có thể tưởng như một nữ trang bình thường.
Sau khi bị Trần Tiểu Cửu nhìn thấu thân phận, đôi mắt tối như mực của nàng đầy sự kinh ngạc, vốn cố ý duy trì sự đoan trang tao nhã, vẻ mặt không sợ hãi, không ngờ lại có chút mất tự nhiên, đôi mắt nàng lướt qua khẽ kích động, cố nén sự vui sướng khoa chân múa tay, lễ phép đáp lại:
- Công tử quả là người uyên bác, nguồn gốc của nghệ kỹ chính là từ gia sư tạo ra, ta vẫn là truyền nhân đời thứ hai của hạ mônY Đằng. Tuyết Tử, xin công tử chỉ giáo thêm.
Đời thứ hai? Hóa ra văn hóa nghệ kỹ phổ biến một thời, ở Uy quốc vừa mới bắt đầu sao? Chả trách khi ta nói ra nghề của cô ta, cô ta liền hưng phấn như vậy, hận là không thể ôm ta hôn một cái mới cam lòng.
Trần Tiểu Cửu tạm thời nảy sinh ra ý tưởng, mắt đảo đi đảo lại, nghĩ giữa nghệ kỹ này và Tư Đồ Bá có mấy giây ngắn ngủi, mà lại thấy bộ dạng đó, dường như cô ta đối với con gấu Tư Đồ Bá vô lễ đó, rất không thích.
Người đàn bà Uy quốc này..rút cuộc có thể có lợi gì cho mình?
Một nụ cười quỷ dị, lộ ra từ miệng hắn.
- Ai da…ngưỡng mộ ngưỡng mộ.
Trần Tiểu Cửu hung hăng chà chân, hai tay chợt vỗ vang lên một cái, miệng mở to, bộ dạng vô cùng thán phục, rất ít khi gặp, vui sướng vô cùng nói:
- Tuyết Tử tiểu thư, không ngờ cô lại xuất thân từ đại sư môn Y Đằng? Ai dà...ta thực sự là người ngưỡng mộ nền văn hóa nghệ kỹ này, ngưỡng mộ Y Đằng đại sư, ôi..., đáng tiếc ta lại là nam nhi, bằng không ta cũng muốn là một nghệ kỹ.
- Công tử quả nhiên là có tâm tư này?
Y Đằng mỹ tử trong ánh mắt lộ ra sự chờ đợi tha thiết, vui sướng nói:
- Công tử, thật ra nghệ kỹ không phân biệt nam nữ, không phân biệt giàu nghèo, duy chỉ cần có nghị lực cứng cỏi và dáng người đẹp đẽ, là có thể thành công - Dáng người công tử rất thanh tú, dung mạo tuấn mỹ, nếu vào cửa nghệ kỹ, ngày nghỉ nhất định có thể thành một nghệ kỹ được các quý nhân quan lớn sủng ái, nếu công tử cố gắng, có thể sẽ trở thành thế hệ danh kỹ, rất được xem trọngà.
Lời vừa nói ra, bốn năm trăm người đàn ông nhất thời cứng đờ như đá, giương miệng, mở to mắt, nước miếng chảy, bừng tỷnh nghe chuyện đáng buồn cười nhất thiên hạ.
Tư Đồ Bá há to miệng, bật cười ha hả.
Hoa Như Ngọc tức giận tới mức xanh lét mặt mày, thực sự muốn một đao chém chết Y Đằng kích thích nam kỹ kia? Không ngờ còn nói Cửu ca đi làm nam kỹ? ngươi muốn thủ lĩnh sơn trại ta đây sẽ gả cho ai? Không phải để ta trói Trần Tiểu Cửu lại, sau đó ngày ngày đi chơi gái sao?
Đây là một trò đùa mới lạ.
Nàng nghĩ tới tức giận, con dao đương nhiên dần rút ra, nếu không cần e dè mặt mũi của Tư Đồ Bá, sớm đã giơ tay chém xuống, một đao chém chết con Bạch cốt tinh này rồi.
Trần Tiểu Cửu cũng toát mồ hôi, cuộc đời này hắn chỉ muốn chơi với một người phụ nữ, trước giờ chưa từng nghĩ tới làm nam kỹ, bị một đống đại lão gia chơi đi chơi lại.
Trò gì vậy? để Trần Tiểu Cửu ta chơi nhạc cho các quan to sao? Sau đó thành một thế hệ thần kỹ, vang dội cổ kim?
Trứng của ta… bi của ta sao chịu nổi chứ!
Hắn cau mày, bộ dạng rất khó coi, than thở nói:
- Cái này…cái này..không biết ta có cơ hội không..
- Sao có thể không có cơ hội?
Y Đằng Tuyết Tử chợt lóe con mắt to, hưng phấn nói:
- Công tử nếu muốn hiến thân vì nghệ thuât, gia sư nhất định sẽ rất vui, thu nhật huynh làm đệ tử thân truyền. Còn ta…, sẽ trở thành sư tỷ của ngươi.
Sư tỷ cái rắm…ta chém tên thối tha ngươi.
Hoa Như Ngọc nổi giận, chút nữa là không chịu nổi sự mê hoặc của người phụ nữ này, hung thần ác sát, giơ đao, liền hành hung. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tư Đồ Bá vội tiến lên ngăn cơ thể của nàng đang có vẻ khủng khiếp, cô nàng này là pháp bảo chiến thắng của ta, bị nàng chém rồi, ta còn có thể thắng sao? Y vội vàng sai hơn mười tên hán tử, vây quanh Hoa Như Ngọc đang nổi trận lôi đình, có vài tên không may mắn, không ngờ bị chém thương, khóc thét lên, vang vọng khắp nơi.
Y Đằng vẫn dịu dàng điềm tĩnh như vậy, chỉ có trong đôi mắt đột nhiên lóe ra một chút linh hoạt, sắc bén, nhưng coi như nghĩ cái gì, rồi biến mất.
Hừ..cô nàng này, quả nhiên là muốn ngụy trang hổ thành mèo đáng thương, nhưng lại có cái sừng độc.
Trần Tiểu Cửu cau mày, coi như ngại cái không khí tranh cãi ầm ĩ, đột nhiên tiên tới sát bên tai Y Đằng, vô cùng dịu dàng nói:
- Sư tỷ… cô nói ta còn có cơ hội sao ?
- Tại sao…tại sao không có?
Y Đằng bị một tiếng ngọt ngào "sư tỷ" này khiến cho trong lòng thấy ấm áp vui vẻ, từng trận tê dại truyền tới tai, dường như vô cùng thoải mái, khiến người muốn thể nghiệm hơi thở của đàn ông được cảm nhận rất dịu dàng.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt bi thương nói:
- Sư tỷ không phải là giả bộ hồ đồ chứ?
Hai chữ "sư tỷ" này hắn không ngờ nói ngọt như vậy.
- Y Đằng không hiểu ý của công tử?
- Ôi.. một lời khó nói hết, tuy sư tỷ là bạn của Tư Đồ Bá, nhưng ta còn muốn nói thẳng.
Trần Tiểu Cửu đắn đo tỏ ánh mắt bi thương, thở dài nói:
- Đại chiến giữa ta và Tư Đồ Bá chuẩn bị diễn ra, và lại đã làm giấy sinh tử, sống chết có số, ra tay không cần e dè.
- À….
Y Đằng quên hết lễ nghi của nghệ kỹ, giương miệng rộng, trong lòng kinh ngạc:
- Hóa ra, người đấu võ với Tư Đồ Bá chính là…chính là ngươi?
Cô nàng ngốc? Cô không thể mới nhìn ra sao? Còn nói lời ngốc nghếch.
Trần Tiểu Cửu nhắm mắt lại, bi thương nói:
- Nhưng..cô thấy cơ thể ta yếu đuối như vậy, làm sao có võ công địch nổi Tư Đồ Bá hùng mãnh kia? Nghĩ là duyên phận chúng ta không đủ, không thể tiếp tục có nghĩa đồng môn, sư đệ này…không thể làm được, lát nữa, cô nhặt xác giúp ta nhé, đợi khi nào cô xuống địa ngục rồi, chúng ta lại làm sư tỷ sư đệ. Ôi, ta…ta hận quá… Nói tới đây, hai tay nắm chặt, không ngờ lại bi thương vô hạn.
Y Đằng lùi lại phía sau một bước, đi vòng quanh Trần Tiểu Cửu một vòng, nhìn trên dưới đánh giá thân hình thon dài và dung nhan tuấn mỹ của hắn, trong lòng cân nhắc tiểu tử này quả nhiên là một khối tài liệu tốt về nghệ kỹ, đá ngọc tự nhiên, nếu trải qua rèn luyện, nhất định sẽ chói lọi, nếu là để hắn chết như vậy, thật là đáng tiếc.
Tư Đồ Bá này tuy không quen biết với ta, nhưng ta làm thuê cho hắn, làm sao có thể là người thất tín?
Nhưng khối ngọc này thực sự quý báu, nếu có thể tặng cho ân sư, có thể chiếm được cảm tình của lão nhân này, nói không chừng còn có thể sống thêm vài năm.
Hừ…Tư Đồ Bá này, ta chỉ có thể xin lỗi ngươi.
Hoa Như Ngọc thấy Y Đằng này giống như là công chúa, đi vòng quanh Trần Tiểu Cửu, tức giận càng lên cao, dám cướp chồng của Hoa Như Ngọc này sao? Ngươi thật không muốn sống rồi? Hôm nay nếu ta có thể để ngươi sống sót xuống núi, thì Hoa Như Ngọc này sẽ đổi họ thành họ Trần.
Y Đằng đắn đo rất lâu, hình như vừa đưa ra một quyết định gì đó rất quan trọng gật đầu, cười một cái, lại ghé sát vào tai Trần Tiểu Cửu, quy củ, hạ giọng nói:
- Vị công tử này, ngươi quả nhiên quyết định muốn theo ta học nghệ kỹ chứ?
Cô nàng này…đúng là vẫn bị dung mạo phong thần tuấn tú của ta đánh bại.
Trần Tiểu Cửu như đinh đóng cột nói:
- Đó là đương nhiên, ta một lòng học nghệ kỹ, đến chết không đổi thay, chỉ là ta không muốn học Y Đằng, mà là muốn bái Y Đằng đại sư làm sư, hai người chúng ta, làm một đôi sư huynh muội.
Nói tới đây, trong ánh mắt phóng ra một tia lửa điện.
Y Đằng vui ra mặt, hoàn toàn quên mất thần vận đắn đo, vội vàng bước đi, vỗ tay nói:
- Tốt lắm, rất tốt…, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần buông tay đấu võ, mặc kệ võ công của người tồi tệ mức nào, ta cũng có thể bảo đảm người không bại.
Nàng đồng thời còn nháy mắt với Trần Tiểu Cửu, đôi lông mày khẽ nhướng lên, lộ ra một khuôn mặt khẽ cười, đâu còn phong thái của một nghệ kỹ đoan trang?
- Sư tỷ làm sao có thể bảo đảm ta không thua? Ta thấy cô yếu ớt, không giống như người biết võ công, lẽ nào có pháp thuật thần kỳ sao?
Trần Tiểu Cửu thấy Y Đằng hướng về mình, trong lòng vô cùng vui Tư Đồ Bá à, đại gấu chó à. Ngươi còn chưa khai chiến, đã bị ta ăn mất sừng, lần này, ngươi đánh thế nào?
Hai tiếng sư tỷ này gọi ra rất thân mật, đương nhiên, không chút làm ra vẻ, chỉ khiến trong lòng Y Đằng Tuyết Tử cảm thấy ngọt ngào, không ngờ ta chán đến chết, đến đây, không ngờ còn có thu hoạch bất ngờ.
Tiểu sư đệ này, xem ra rất ngoan, sau này ta có thể chơi được.
Nàng mím môi, con ngươi đen nháy lướt qua mọi người, ánh mắt đầy thâm ý ném vào người Trần Tiểu Cửu, nói:
- Tiểu sư đệ…ngươi không cần cố hỏi sư tỷ, an tâm đấu võ được rồi, lúc khó xử, ta sẽ ra tay giúp ngươi.
Cô nàng này quả biết biết vu thuật, bằng không, sẽ không nắm chắc phần thắng như vậy.
Trần Tiểu Cửu lại dò hỏi lần nữa:
- Nhưng..sư tỷ, tỷ không phải là bằng hữu của Tư Đồ Bá sao? Sao lại hướng về ta?
Y Đằng Tuyết Tử chớp mắt, lườm hắn một cái, thấp giọng nói:
- Chúng ta là người một nhà rồi.
Người một nhà? Trần Tiểu Cửu nghe vậy, mướt mồ hôi.