Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 596 : Từ chối đầy mê hoặc
Ngày đăng: 15:24 30/04/20
Khang Thiết lại đến tiểu viện của Trần Tiểu Cửu một lần nữa.
Tuy nhiên lần này gã là phụng ý chỉ của Tào công công, quang minh chính đại từ cửa chính đi vào, cũng không cần giống như vượt tường làm kẻ trộm, bị cô nàng Đan Nhi truy sát gắt gao nữa.
Trần Tiểu Cửu lại đang ngồi trong tiểu viện nhàn nhã uống trà, đối với việc Khanh Thiết đến, dường như một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.
Khang Thiết vô cùng khó hiểu, ngồi trên ghế, nói một lần chuyện Tào công công mời hắn dự tiệc rồi lại lắc lắc đầu, hiếu kỳ nói:
- Trần công tử, ta vẫn thật có chút hồ đồ rồi, lão thái giám kia vốn đối với huynh hận thấu xương tủy, sao bây giờ lại tôn huynh làm thượng khách, ta sao cứ như người trên mây chẳng biết gì?
Tuy rằng hắn lúc này trấn tĩnh như bình thường, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Khang Thiết tiến vào tầm nhìn của hắn, trong lòng không hiểu sao cũng giật mình một cái, lão thái giám này, quả nhiên đã theo mồi câu mà mình thả ra, dần dần mắc câu rồi.
- Vậy có gì đáng lấy làm lạ đâu? Oan gia nên giải không nên kết, tốt xấu gì ta cũng là danh nhân Văn Khúc Tinh quân lâm phàm mà!
Trần Tiểu Cửu tất nhiên sẽ không tiết lộ kế sách của chính mình cho tên Khang Thiết vũ lực cao đến biến thái, trí lực như người bình thường này.
- Nghĩ một đằng nói một nẻo!
Khang Thiết xua xua tay nói:
- Trần công tử, huynh không nói với ta cũng không sao, bây giờ chúng ta đi thôi!
- Đi? Đi đâu?
Trần Tiểu Cửu tò mò nói.
Khang Thiết dở khóc dở cười:
- Lão thái giám cho mời, dự tiệc đó… - Không đi!
Trần Tiểu Cửu dứt khoát cự tuyệt, tay áo phất lên, có một vẻ tự nhiên phóng khoáng không thể diễn đạt bằng lời.
- Huynh không đi?
Khang Thiết giương rộng miệng, sửng sốt một lúc lâu:
- Trần công tử, huynh không phải vừa nói oan gia nên giải không nên kết sao? Đây chính là cơ hội tuyệt hảo cho huynh làm bộ tốt đẹp với lão thái giám, sao huynh có thể vô duyên vô cớ cự tuyệt chứ?
- Lão là tên thái giám chết tiệt, sao ta có thể tốt đẹp với lão?
Trần Tiểu Cửu vung tay nói:
- Không đi cùng đường không thể làm bạn, Khang huynh, huynh cứ nói thẳng nói thật với lão thái giám là được! Nói ta tự giữ thân trong sạch, không làm bạn với người không nam không nữ, không âm không dương.
Ta ngã!
Khang Thiết nghe vậy, không khỏi thở dài một hơi.
Lời này sao dám tùy tiện nói lung tung? Chỉ sợ là ta còn chưa nói xong, lão thái giám đã lửa giận ngút trời, rút đao liền chém đầu ta mất!
Phúc Mãn lầu, một tửu lầu mới tinh, tọa lạc ở phố Đại Kim phồn hoa nơi thành nam, vừa khéo cùng nằm trên một đường phố Đại Kim với hiệu ăn Phúc Vận, hai nơi bắt mắt nhất.
Mái cong lầu cao, đá tảng ngói xanh!
Nói về trình độ phô trương, xa hoa, so với hiệu ăn Phúc Vận danh tiếng, tất nhiên là hơn một bậc.
Mà ông chủ lớn nhất đằng sau Phúc Mãn lầu, chính là Thạch Đầu Trù!
Tào công công tâm trạng vui vẻ, ngồi trong Huân Hương các xa hoa nhất Phúc Mãn lầu, với các tâm phúc Tôn Khoa, Thạch Đầu Trù chào hỏi một tiếng, lại giả vờ thân thiết hàn huyên vài câu với Chung Bân, rồi liền tiếp đón mấy người cùng ngồi xuống.
Chung Bân không đoán được ý đồ của lão thái giám là gì, chắp tay nói:
- Tào công công, ngài gọi hạ quan đến là có chỉ bảo gì?
Tào công công vẻ mặt vui vẻ, các nếp nhăn trên mặt dường như đều đang giãn ra:
- Hôm nay chính là tụ tập rượu phiếm, không thể xem là hội họp, Chung đại nhân xin cứ thoải mái một chút… Lão nhìn các vị quan to địa phương, tâm tư thì đã bay ra ngoài phòng: ta chiêu đãi Trần Tiểu Cửu phen này, để quan phụ mẫu Hàng Châu Chung Bân và Tôn Khoa ngồi cùng, có thể nói là đã hạ mình với thằng nhãi Trần Tiểu Cửu rồi, thằng nhãi này nếu là người thức thời, một lát nên biết cảm tạ ơn đức của ta mới phải.
Như vậy, ta liền có thể nói bóng nói gió hỏi han về lời đồn kia, rốt cuộc là thật hay giả.
Mấy người đều đã ngồi xuống, trên sáu chiếc ghế gỗ đàn, bây giờ đã ngồi lên năm người, Thạch Đầu Trù ngồi bên phải, nhìn vào chiếc ghế trống bên cạnh Tào công công, nghi vấn nói:
- Nghĩa phụ, chúng ta còn đang đợi ai? Rốt cuộc là vị nhân vật lớn nào, lại khoan thai đến muộn, không nể mặt của cha vậy?
Mí mắt Tào công công khẽ nhướng lên, dường như vô cùng mẫn cảm với bốn chữ "khoan thai đến chậm", ngượng ngùng nói:
- Ta đang đợi Trần Tiểu Cửu!
Trong lòng lại đột nhiên giật mình một cái, thằng nhãi này không phải là không chịu đến chứ?
Lời này vừa nói ra, tất cả những người có mặt đều kinh ngạc!
Ba người Tôn Khoa, Chung Bân, Thạch Đầu Trù, đều không nghĩ tới Tào công công lại mời kẻ thù là Trần Tiểu Cửu tới dự tiệc, đặc biệt là Tôn Khoa và Thạch Đầu Trù, đối với Trần Tiểu Cửu đều hận đến ngứa ngáy cả người, sao có thể chấp nhận cùng hắn uống rượu?
Mọi người trầm mặc không nói, trên mặt không có ý cười, đang lúc vô cùng khó xử thì Khang Thiết lại vội vã trở về.
Tào công công bỗng nhiên đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng:
- Tin tức truyền tới chưa? Trần Tiểu Cửu đến chưa?
Đến cái quái gì! Không nhìn thấy ta một mình trở về sao? Khang Thiết nhìn về phía mấy người đang ngồi, vẻ mặt lo lắng kề sát vào tai Tào công công, thấp giọng nói:
- Trần Tiểu Cửu nói hắn có việc quan trọng cần làm, không thể đến được.
Y sợ lão thái giám sau khi nghe tin tức này sẽ nổi trận lôi đình, lấy y khai đao, vội vàng lui về sau mấy bước.
Tào công công nghe vậy, sắc mặt tái xanh, thân hình khô quắt đứng ngây ra tại chỗ!
Không ngờ lại không đến dự tiệc? Cả Hàng Châu thành lớn thế này, còn không ai dám làm mất mặt ta, thật không nghĩ tới thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này, lại dám leo lên đầu ta ngồi? Thật là to gan!
Nhưng nghĩ lại một chút, tia nghi ngờ kia trong lòng lại biến mất không còn tăm hơi.
Lão vốn nghi ngờ thằng nhãi Trần Tiểu Cửu gian trá xảo quyệt, cố tình bố trí nghi trận, dụ lão mắc câu, bây giờ xem ra, thằng nhãi này không hề quan tâm mồi câu mà mình thả ra, đủ thấy hắn không có ý tốt đẹp trở lại với mình, cũng nói rõ rằng hắn không có bất kì ý đồ gì với mình, không phải cố ý thiết kế cạm bẫy để hãm hại mình.
Nghĩ thông suốt chỗ mấu chốt này, những cơn tức giận kia, không ngờ lại biến mất tăm rồi, lão liền lộ ra một vẻ mặt cao thâm khó lường.
Vậy không phải là hắn vừa tát ta một bạt tay sao? Chỉ cần Trần Tiểu Cửu có thể hoàn thành tâm nguyện của ta, cho dù là mười bạt tay, ta cũng cam tâm tình nguyện mà nhận lấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Hừ… đợi sau khi ngươi trị xong cho ta, ta mới giết ngươi, tất cả ân oán không phải đều kết thúc sao?
Tào công công thay một bộ mặt tươi cười, xoay người ngồi xuống, tiếp đãi mọi người uống rượu!
Chung Bân thấy thế, liền biết thằng nhãi Trần Tiểu Cửu thật sự không đến, ngoài cười trong không cười. giả bộ quan tâm nói:
- Tào công công, chúng ta không đợi Trần công tử nữa sao? Ngài thịnh tình mời tiệc, Trần công tử nhất định sẽ vui vẻ đến dự.
Vui vẻ cái quái gì!
Tào công công bị Chung Bân hung hăng đánh vào mặt trước mắt mọi người, mà lại không thể nào tức giận, cũng không thể chia sẻ những gì đang nghĩ trong lòng với bất kì ai, lão ngượng ngùng giải thích nói:
- Trần công tử hôm nay có việc quan trọng phải làm, không thể đến được, hắn là Văn Khúc tinh quân lâm phàm, chuyện cần làm tự nhiên nhiều, bổn công công tất nhiên thông cảm.
Lão già này, không ngờ lại vì Trần Tiểu Cửu mà giải thích biện minh.
Ba người Chung Bân, Tôn Khoa, Thạch Đầu Trù đều lộ ra thần sắc nghẹn họng mà trơ mắt nhìn trân trối!
Nhân vật ở trên cao ngất ngưởng như Tào công công thế này, mỗi khi nói ra một lời, đều bộc lộ thái độ quan trọng, lúc nãy nhìn vào có vẻ như tùy ý vì Trần Tiểu Cửu mà biện bạch, nhưng điều thật ra lộ ra ngoài chính là sự tha thứ đầy thiện ý.
Chẳng lẽ… hướng gió thay đổi rồi?
Năm người tuy rằng không ngừng nâng chén nhưng mỗi người đều mang một tâm tư khác nhau!
Nhất là Tôn Khoa, Thạch Đầu Trù, đối với cách làm của Tào công công, không chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu, nơi sâu trong tâm linh lại càng thấp thỏm lo âu, không đến thì thôi mà Tào công công không ngờ lại còn chủ động nói tốt cho hắn, thế này căn bản là không phù hợp với bản tính có thù nhất định phải báo của lão ta.
Chẳng lẽ Tào công công, bị thằng nhãi Trần Tiểu Cửu ép uống canh mê hồn rồi sao?
Trong tiệc rượu, Tôn Khoa, Thạch Đầu Trù uống rượu mà cảm giác nhạt như nước ốc, miễn cưỡng cười vui; Chung Bân tuy là trong bụng toàn hoài nghi nhưng nhìn thấy bộ dạng trầm mặc suy tư của hai người kia, không ngờ lại toát ra sự hưng phấn từ bên trong xương cốt, liên tục uống cạn mấy chén lớn.
Đám người Chung Bân, Tôn Khoa trước sau cáo từ, chỉ có Thạch Đầu Trù nấn ná không đi, tròng mắt đảo qua lại mấy vòng, nhỏ giọng cẩn thận nói:
- Nghĩa phụ, cha mời Trần Tiểu Cửu dự tiệc, thằng nhãi này lại dám không đến, rõ ràng là không nể mặt cha, con người kiêu ngạo, ương ngạnh thế này, hẳn là nên cho hắn biết chút lợi hại, để hắn nếm thử uy nghiêm nổi trận lôi đình của cha.
Tào công công nói:
- Trần công tử không phải là có chuyện cần làm sao? Cha nuôi thân ngồi ở địa vị cao, sao có thể chấp nhặt với thư sinh thế này?
- Nhưng… Thạch Đầu Trù còn muốn nói nữa… Sắc mặt Tào công công trầm xuống, hừ một tiếng:
- Không có chút độ lượng, sao làm được việc lớn?
Dứt lời, dưới sự bảo vệ của rất nhiều Tử Cấm vệ ở xung quanh, lão phẩy tay áo bỏ đi.
Thạch Đầu Trù nhìn bóng lưng còng của Tào công công, trong lòng không biết vì sao bụng dạ hẹp hòi như lão ta lại có thể chịu đựng Trần Tiểu Cửu đến mức này? Hừ… ta nhất định phải điều tra cho rõ ràng!
Thời gian qua nhanh, ba ngày nháy mắt đã lướt đi.
Trong thời gian đó, thuật cấy ghép thần kỳ của Trần Tiểu Cửu, càng ngày càng được truyền bá rộng rãi, Tào công công cũng phái Khang Thiết mỗi ngày đến mời Trần Tiểu Cửu một lần, nhưng thằng nhãi này vốn không thèm để ý đến Tào công công.
Hoặc là có việc quan trọng, không thể đến được; hoặc là đau bụng tiêu chảy, thân thể không khỏe, tìm đủ các loại lý do, đủ mọi cách chối từ ý tốt của lão.
Nhưng càng như vậy, Tào thái giám lại càng khẳng định, đây không phải là âm mưu mà Trần Tiểu Cửu cố ý sắp đặt, hơn nữa lên mặt thế này, cực kì có khả năng hắn biết tuyệt học, cũng chưa thể biết được.
Ngày thứ tư, thời điểm chạng vạng!
Tào công công cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi cảm giác "tương tư đơn phương" đối với Trần Tiểu Cửu, liền dẫn theo các Tử Cấm vệ, đông đảo chen chúc đến thẳng tiểu viện của Trần Tiểu Cửu.
Trên dọc đường đi đã gây chú ý cho vô số người, lão thái giám này rầm rộ huy động nhân lực, rốt cuộc là muốn đi đâu chứ?
Cuối cùng mới phát hiện, kiệu của lão thái giám không ngờ lại dừng ngay trước cửa của Trần Tiểu Cửu, mọi người lúc này mới hiểu ra, thì ra lão thái giám là đến gặp Văn Khúc tinh quân.
Lập tức các lời đồn đại tam sao thất bản lại bắt đầu truyền đi khắp nơi.
Tào công công có việc nhờ Trần Tiểu Cửu, tất nhiên làm ra bộ dạng chiêu hiền đãi sĩ, lòng thầm nghĩ dựa vào thân phận cao quý của mình, đích thân tìm đến, chẳng lẽ còn có thể không biết thời thế mà cự tuyệt ta ra ngoài ngàn dặm sao?
Lão với bộ dạng cầu hiền, ngồi trong kiệu, không bước vào mà bảo Khang Thiết vào trong thông báo.
Sau khi Khang Thiết vừa bước vào, liền phát hiện Trần Tiểu Cửu lại ngồi trên ghế trúc, nhàn nhã uống trà! Mỗi lần đến đây, thằng nhãi này đều có bộ dạng vô tư không hề quan tâm, thật hận không thể tiến lên trước đấm hắn đến bán sống bán chết!
- Trần công tử, huynh rốt cuộc cho Tào công công uống canh mê ảo gì rồi? Không chỉ liên tục phái ta đến bốn lần, bây giờ lại càng không được rồi, lão thái giám này đang đích thân đứng ngoài cửa, chờ đợi đại giá của huynh đó!
- Lão thái giám quả nhiên đến rồi?
Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên đứng lên, trong đôi mắt toát ra ánh hào quang vui vẻ, kéo dài thời gian bốn năm ngày, lão điểu này cuối cùng cũng đợi không nổi nữa.
- Đó là tất nhiên!
Khang Thiết liên tục thúc giục:
- Huynh rốt cuộc là đang bày trò gì? Bây giờ lão đích thân tìm đến, vẫn là theo ta cùng đi gặp lão đi! Bằng không, lão thái giám nổi trận lôi đình, phái ra năm trăm Tử Cấm vệ, biến tiểu viện này của huynh thành bình địa, cũng là chuyện có khả năng!
- Không vội! Không vội!
Trần Tiểu Cửu lại ngồi xuống trở lại, mỉm cười nói:
- Lần này ta vẫn là không thể gặp lão, đợi ta viết một lá thư, huynh thay ta đưa cho lão đọc!
Tào công công đợi đến mất kiên nhẫn rồi, trơ mắt ra nhìn cửa lớn, trong lòng lại bất an không yên.
Chợt thấy Khang Thiết từ bên trong đi ra, giọng điệu gấp gáp hỏi:
- Sao rồi? Trần công tử có ở nhà không?
Khang Thiết vẻ mặt đau khổ nói:
- Ở thì ở, nhưng hắn đang chơi đùa với mấy nữ tử, không rảnh cùng ngài gặp mặt… nhưng… - Cái gì, thật là láo lếu to gan!
Sắc mặt Tào công công tái xanh, giận dữ nói:
- Các ngươi nghe đây, một lát xông thẳng vào, biến nơi này thành đất bằng cho ta… Khang Thiết vừa nghe vậy, lão thái giám này quả nhiên làm theo điều mình đã nói, thầm hận mình đúng là miệng mồm xui xẻo, vội nói:
- Công công chớ vội, Trần công tử ở đây còn có một lá thư!
- Còn có một lá thư? Sao ngươi không nói sớm? Mau đưa qua cho ta xem.
Tào công công vội vàng dừng cường sách bạo lực của các Tử Cấm vệ lại, mở thư ra xem, mừng đến liên tục rung động chùm râu giả trên cằm, khuôn mặt đầy nếp nhăn đã giãn ra hết cỡ.
Tuy nhiên lần này gã là phụng ý chỉ của Tào công công, quang minh chính đại từ cửa chính đi vào, cũng không cần giống như vượt tường làm kẻ trộm, bị cô nàng Đan Nhi truy sát gắt gao nữa.
Trần Tiểu Cửu lại đang ngồi trong tiểu viện nhàn nhã uống trà, đối với việc Khanh Thiết đến, dường như một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.
Khang Thiết vô cùng khó hiểu, ngồi trên ghế, nói một lần chuyện Tào công công mời hắn dự tiệc rồi lại lắc lắc đầu, hiếu kỳ nói:
- Trần công tử, ta vẫn thật có chút hồ đồ rồi, lão thái giám kia vốn đối với huynh hận thấu xương tủy, sao bây giờ lại tôn huynh làm thượng khách, ta sao cứ như người trên mây chẳng biết gì?
Tuy rằng hắn lúc này trấn tĩnh như bình thường, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Khang Thiết tiến vào tầm nhìn của hắn, trong lòng không hiểu sao cũng giật mình một cái, lão thái giám này, quả nhiên đã theo mồi câu mà mình thả ra, dần dần mắc câu rồi.
- Vậy có gì đáng lấy làm lạ đâu? Oan gia nên giải không nên kết, tốt xấu gì ta cũng là danh nhân Văn Khúc Tinh quân lâm phàm mà!
Trần Tiểu Cửu tất nhiên sẽ không tiết lộ kế sách của chính mình cho tên Khang Thiết vũ lực cao đến biến thái, trí lực như người bình thường này.
- Nghĩ một đằng nói một nẻo!
Khang Thiết xua xua tay nói:
- Trần công tử, huynh không nói với ta cũng không sao, bây giờ chúng ta đi thôi!
- Đi? Đi đâu?
Trần Tiểu Cửu tò mò nói.
Khang Thiết dở khóc dở cười:
- Lão thái giám cho mời, dự tiệc đó… - Không đi!
Trần Tiểu Cửu dứt khoát cự tuyệt, tay áo phất lên, có một vẻ tự nhiên phóng khoáng không thể diễn đạt bằng lời.
- Huynh không đi?
Khang Thiết giương rộng miệng, sửng sốt một lúc lâu:
- Trần công tử, huynh không phải vừa nói oan gia nên giải không nên kết sao? Đây chính là cơ hội tuyệt hảo cho huynh làm bộ tốt đẹp với lão thái giám, sao huynh có thể vô duyên vô cớ cự tuyệt chứ?
- Lão là tên thái giám chết tiệt, sao ta có thể tốt đẹp với lão?
Trần Tiểu Cửu vung tay nói:
- Không đi cùng đường không thể làm bạn, Khang huynh, huynh cứ nói thẳng nói thật với lão thái giám là được! Nói ta tự giữ thân trong sạch, không làm bạn với người không nam không nữ, không âm không dương.
Ta ngã!
Khang Thiết nghe vậy, không khỏi thở dài một hơi.
Lời này sao dám tùy tiện nói lung tung? Chỉ sợ là ta còn chưa nói xong, lão thái giám đã lửa giận ngút trời, rút đao liền chém đầu ta mất!
Phúc Mãn lầu, một tửu lầu mới tinh, tọa lạc ở phố Đại Kim phồn hoa nơi thành nam, vừa khéo cùng nằm trên một đường phố Đại Kim với hiệu ăn Phúc Vận, hai nơi bắt mắt nhất.
Mái cong lầu cao, đá tảng ngói xanh!
Nói về trình độ phô trương, xa hoa, so với hiệu ăn Phúc Vận danh tiếng, tất nhiên là hơn một bậc.
Mà ông chủ lớn nhất đằng sau Phúc Mãn lầu, chính là Thạch Đầu Trù!
Tào công công tâm trạng vui vẻ, ngồi trong Huân Hương các xa hoa nhất Phúc Mãn lầu, với các tâm phúc Tôn Khoa, Thạch Đầu Trù chào hỏi một tiếng, lại giả vờ thân thiết hàn huyên vài câu với Chung Bân, rồi liền tiếp đón mấy người cùng ngồi xuống.
Chung Bân không đoán được ý đồ của lão thái giám là gì, chắp tay nói:
- Tào công công, ngài gọi hạ quan đến là có chỉ bảo gì?
Tào công công vẻ mặt vui vẻ, các nếp nhăn trên mặt dường như đều đang giãn ra:
- Hôm nay chính là tụ tập rượu phiếm, không thể xem là hội họp, Chung đại nhân xin cứ thoải mái một chút… Lão nhìn các vị quan to địa phương, tâm tư thì đã bay ra ngoài phòng: ta chiêu đãi Trần Tiểu Cửu phen này, để quan phụ mẫu Hàng Châu Chung Bân và Tôn Khoa ngồi cùng, có thể nói là đã hạ mình với thằng nhãi Trần Tiểu Cửu rồi, thằng nhãi này nếu là người thức thời, một lát nên biết cảm tạ ơn đức của ta mới phải.
Như vậy, ta liền có thể nói bóng nói gió hỏi han về lời đồn kia, rốt cuộc là thật hay giả.
Mấy người đều đã ngồi xuống, trên sáu chiếc ghế gỗ đàn, bây giờ đã ngồi lên năm người, Thạch Đầu Trù ngồi bên phải, nhìn vào chiếc ghế trống bên cạnh Tào công công, nghi vấn nói:
- Nghĩa phụ, chúng ta còn đang đợi ai? Rốt cuộc là vị nhân vật lớn nào, lại khoan thai đến muộn, không nể mặt của cha vậy?
Mí mắt Tào công công khẽ nhướng lên, dường như vô cùng mẫn cảm với bốn chữ "khoan thai đến chậm", ngượng ngùng nói:
- Ta đang đợi Trần Tiểu Cửu!
Trong lòng lại đột nhiên giật mình một cái, thằng nhãi này không phải là không chịu đến chứ?
Lời này vừa nói ra, tất cả những người có mặt đều kinh ngạc!
Ba người Tôn Khoa, Chung Bân, Thạch Đầu Trù, đều không nghĩ tới Tào công công lại mời kẻ thù là Trần Tiểu Cửu tới dự tiệc, đặc biệt là Tôn Khoa và Thạch Đầu Trù, đối với Trần Tiểu Cửu đều hận đến ngứa ngáy cả người, sao có thể chấp nhận cùng hắn uống rượu?
Mọi người trầm mặc không nói, trên mặt không có ý cười, đang lúc vô cùng khó xử thì Khang Thiết lại vội vã trở về.
Tào công công bỗng nhiên đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng:
- Tin tức truyền tới chưa? Trần Tiểu Cửu đến chưa?
Đến cái quái gì! Không nhìn thấy ta một mình trở về sao? Khang Thiết nhìn về phía mấy người đang ngồi, vẻ mặt lo lắng kề sát vào tai Tào công công, thấp giọng nói:
- Trần Tiểu Cửu nói hắn có việc quan trọng cần làm, không thể đến được.
Y sợ lão thái giám sau khi nghe tin tức này sẽ nổi trận lôi đình, lấy y khai đao, vội vàng lui về sau mấy bước.
Tào công công nghe vậy, sắc mặt tái xanh, thân hình khô quắt đứng ngây ra tại chỗ!
Không ngờ lại không đến dự tiệc? Cả Hàng Châu thành lớn thế này, còn không ai dám làm mất mặt ta, thật không nghĩ tới thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này, lại dám leo lên đầu ta ngồi? Thật là to gan!
Nhưng nghĩ lại một chút, tia nghi ngờ kia trong lòng lại biến mất không còn tăm hơi.
Lão vốn nghi ngờ thằng nhãi Trần Tiểu Cửu gian trá xảo quyệt, cố tình bố trí nghi trận, dụ lão mắc câu, bây giờ xem ra, thằng nhãi này không hề quan tâm mồi câu mà mình thả ra, đủ thấy hắn không có ý tốt đẹp trở lại với mình, cũng nói rõ rằng hắn không có bất kì ý đồ gì với mình, không phải cố ý thiết kế cạm bẫy để hãm hại mình.
Nghĩ thông suốt chỗ mấu chốt này, những cơn tức giận kia, không ngờ lại biến mất tăm rồi, lão liền lộ ra một vẻ mặt cao thâm khó lường.
Vậy không phải là hắn vừa tát ta một bạt tay sao? Chỉ cần Trần Tiểu Cửu có thể hoàn thành tâm nguyện của ta, cho dù là mười bạt tay, ta cũng cam tâm tình nguyện mà nhận lấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Hừ… đợi sau khi ngươi trị xong cho ta, ta mới giết ngươi, tất cả ân oán không phải đều kết thúc sao?
Tào công công thay một bộ mặt tươi cười, xoay người ngồi xuống, tiếp đãi mọi người uống rượu!
Chung Bân thấy thế, liền biết thằng nhãi Trần Tiểu Cửu thật sự không đến, ngoài cười trong không cười. giả bộ quan tâm nói:
- Tào công công, chúng ta không đợi Trần công tử nữa sao? Ngài thịnh tình mời tiệc, Trần công tử nhất định sẽ vui vẻ đến dự.
Vui vẻ cái quái gì!
Tào công công bị Chung Bân hung hăng đánh vào mặt trước mắt mọi người, mà lại không thể nào tức giận, cũng không thể chia sẻ những gì đang nghĩ trong lòng với bất kì ai, lão ngượng ngùng giải thích nói:
- Trần công tử hôm nay có việc quan trọng phải làm, không thể đến được, hắn là Văn Khúc tinh quân lâm phàm, chuyện cần làm tự nhiên nhiều, bổn công công tất nhiên thông cảm.
Lão già này, không ngờ lại vì Trần Tiểu Cửu mà giải thích biện minh.
Ba người Chung Bân, Tôn Khoa, Thạch Đầu Trù đều lộ ra thần sắc nghẹn họng mà trơ mắt nhìn trân trối!
Nhân vật ở trên cao ngất ngưởng như Tào công công thế này, mỗi khi nói ra một lời, đều bộc lộ thái độ quan trọng, lúc nãy nhìn vào có vẻ như tùy ý vì Trần Tiểu Cửu mà biện bạch, nhưng điều thật ra lộ ra ngoài chính là sự tha thứ đầy thiện ý.
Chẳng lẽ… hướng gió thay đổi rồi?
Năm người tuy rằng không ngừng nâng chén nhưng mỗi người đều mang một tâm tư khác nhau!
Nhất là Tôn Khoa, Thạch Đầu Trù, đối với cách làm của Tào công công, không chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu, nơi sâu trong tâm linh lại càng thấp thỏm lo âu, không đến thì thôi mà Tào công công không ngờ lại còn chủ động nói tốt cho hắn, thế này căn bản là không phù hợp với bản tính có thù nhất định phải báo của lão ta.
Chẳng lẽ Tào công công, bị thằng nhãi Trần Tiểu Cửu ép uống canh mê hồn rồi sao?
Trong tiệc rượu, Tôn Khoa, Thạch Đầu Trù uống rượu mà cảm giác nhạt như nước ốc, miễn cưỡng cười vui; Chung Bân tuy là trong bụng toàn hoài nghi nhưng nhìn thấy bộ dạng trầm mặc suy tư của hai người kia, không ngờ lại toát ra sự hưng phấn từ bên trong xương cốt, liên tục uống cạn mấy chén lớn.
Đám người Chung Bân, Tôn Khoa trước sau cáo từ, chỉ có Thạch Đầu Trù nấn ná không đi, tròng mắt đảo qua lại mấy vòng, nhỏ giọng cẩn thận nói:
- Nghĩa phụ, cha mời Trần Tiểu Cửu dự tiệc, thằng nhãi này lại dám không đến, rõ ràng là không nể mặt cha, con người kiêu ngạo, ương ngạnh thế này, hẳn là nên cho hắn biết chút lợi hại, để hắn nếm thử uy nghiêm nổi trận lôi đình của cha.
Tào công công nói:
- Trần công tử không phải là có chuyện cần làm sao? Cha nuôi thân ngồi ở địa vị cao, sao có thể chấp nhặt với thư sinh thế này?
- Nhưng… Thạch Đầu Trù còn muốn nói nữa… Sắc mặt Tào công công trầm xuống, hừ một tiếng:
- Không có chút độ lượng, sao làm được việc lớn?
Dứt lời, dưới sự bảo vệ của rất nhiều Tử Cấm vệ ở xung quanh, lão phẩy tay áo bỏ đi.
Thạch Đầu Trù nhìn bóng lưng còng của Tào công công, trong lòng không biết vì sao bụng dạ hẹp hòi như lão ta lại có thể chịu đựng Trần Tiểu Cửu đến mức này? Hừ… ta nhất định phải điều tra cho rõ ràng!
Thời gian qua nhanh, ba ngày nháy mắt đã lướt đi.
Trong thời gian đó, thuật cấy ghép thần kỳ của Trần Tiểu Cửu, càng ngày càng được truyền bá rộng rãi, Tào công công cũng phái Khang Thiết mỗi ngày đến mời Trần Tiểu Cửu một lần, nhưng thằng nhãi này vốn không thèm để ý đến Tào công công.
Hoặc là có việc quan trọng, không thể đến được; hoặc là đau bụng tiêu chảy, thân thể không khỏe, tìm đủ các loại lý do, đủ mọi cách chối từ ý tốt của lão.
Nhưng càng như vậy, Tào thái giám lại càng khẳng định, đây không phải là âm mưu mà Trần Tiểu Cửu cố ý sắp đặt, hơn nữa lên mặt thế này, cực kì có khả năng hắn biết tuyệt học, cũng chưa thể biết được.
Ngày thứ tư, thời điểm chạng vạng!
Tào công công cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi cảm giác "tương tư đơn phương" đối với Trần Tiểu Cửu, liền dẫn theo các Tử Cấm vệ, đông đảo chen chúc đến thẳng tiểu viện của Trần Tiểu Cửu.
Trên dọc đường đi đã gây chú ý cho vô số người, lão thái giám này rầm rộ huy động nhân lực, rốt cuộc là muốn đi đâu chứ?
Cuối cùng mới phát hiện, kiệu của lão thái giám không ngờ lại dừng ngay trước cửa của Trần Tiểu Cửu, mọi người lúc này mới hiểu ra, thì ra lão thái giám là đến gặp Văn Khúc tinh quân.
Lập tức các lời đồn đại tam sao thất bản lại bắt đầu truyền đi khắp nơi.
Tào công công có việc nhờ Trần Tiểu Cửu, tất nhiên làm ra bộ dạng chiêu hiền đãi sĩ, lòng thầm nghĩ dựa vào thân phận cao quý của mình, đích thân tìm đến, chẳng lẽ còn có thể không biết thời thế mà cự tuyệt ta ra ngoài ngàn dặm sao?
Lão với bộ dạng cầu hiền, ngồi trong kiệu, không bước vào mà bảo Khang Thiết vào trong thông báo.
Sau khi Khang Thiết vừa bước vào, liền phát hiện Trần Tiểu Cửu lại ngồi trên ghế trúc, nhàn nhã uống trà! Mỗi lần đến đây, thằng nhãi này đều có bộ dạng vô tư không hề quan tâm, thật hận không thể tiến lên trước đấm hắn đến bán sống bán chết!
- Trần công tử, huynh rốt cuộc cho Tào công công uống canh mê ảo gì rồi? Không chỉ liên tục phái ta đến bốn lần, bây giờ lại càng không được rồi, lão thái giám này đang đích thân đứng ngoài cửa, chờ đợi đại giá của huynh đó!
- Lão thái giám quả nhiên đến rồi?
Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên đứng lên, trong đôi mắt toát ra ánh hào quang vui vẻ, kéo dài thời gian bốn năm ngày, lão điểu này cuối cùng cũng đợi không nổi nữa.
- Đó là tất nhiên!
Khang Thiết liên tục thúc giục:
- Huynh rốt cuộc là đang bày trò gì? Bây giờ lão đích thân tìm đến, vẫn là theo ta cùng đi gặp lão đi! Bằng không, lão thái giám nổi trận lôi đình, phái ra năm trăm Tử Cấm vệ, biến tiểu viện này của huynh thành bình địa, cũng là chuyện có khả năng!
- Không vội! Không vội!
Trần Tiểu Cửu lại ngồi xuống trở lại, mỉm cười nói:
- Lần này ta vẫn là không thể gặp lão, đợi ta viết một lá thư, huynh thay ta đưa cho lão đọc!
Tào công công đợi đến mất kiên nhẫn rồi, trơ mắt ra nhìn cửa lớn, trong lòng lại bất an không yên.
Chợt thấy Khang Thiết từ bên trong đi ra, giọng điệu gấp gáp hỏi:
- Sao rồi? Trần công tử có ở nhà không?
Khang Thiết vẻ mặt đau khổ nói:
- Ở thì ở, nhưng hắn đang chơi đùa với mấy nữ tử, không rảnh cùng ngài gặp mặt… nhưng… - Cái gì, thật là láo lếu to gan!
Sắc mặt Tào công công tái xanh, giận dữ nói:
- Các ngươi nghe đây, một lát xông thẳng vào, biến nơi này thành đất bằng cho ta… Khang Thiết vừa nghe vậy, lão thái giám này quả nhiên làm theo điều mình đã nói, thầm hận mình đúng là miệng mồm xui xẻo, vội nói:
- Công công chớ vội, Trần công tử ở đây còn có một lá thư!
- Còn có một lá thư? Sao ngươi không nói sớm? Mau đưa qua cho ta xem.
Tào công công vội vàng dừng cường sách bạo lực của các Tử Cấm vệ lại, mở thư ra xem, mừng đến liên tục rung động chùm râu giả trên cằm, khuôn mặt đầy nếp nhăn đã giãn ra hết cỡ.