Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 611 : Tiểu Đường muội muội ngọt lịm
Ngày đăng: 15:25 30/04/20
Đôi mắt Trần Tiểu Cửu vừa trông thấy Kỷ Tiểu Đường, liền có chút đầu choáng mắt hoa.
Ấn tượng mà cô gái này để lại cho hắn, ngoài trừ "sân bay" dễ dàng trông thấy, sự đeo bám mê trai đó, một sự tình nguyện theo đuổi, nhiệt độ sùng bái thần tượng, đều khiến hắn cảm thấy vô cùng bất lực, thậm chí còn nảy sinh cảm giác hoảng sợ không dám đến gần.
Nàng ta cứ như một viên kẹo sữa chứa hàm lượng đường cực cao, một viên đại bạch thố (loại kẹo ưa thích nhất của người Trung Quốc), chỉ cần nước bọt của mình vừa tiếp xúc, liền phóng thích năng lượng của năm dấu cộng thêm, có thể ngán đến buồn nôn, muốn nhổ nàng ta ra, nhưng cứ khư khư bám vào răng, có thế nào cũng không nhổ ra được, chỉ đành đợi nàng ta từ từ hòa tan vào trong dạ dày.
- Trần công tử… Một tiếng gọi ngọt ngào lượn lờ truyền đến, Kỷ Tiểu Đường mặc áo đầm lụa màu trắng, mang theo nụ cười thẹn thùng, ngượng ngùng mà đi đến trước mặt Trần Tiểu Cửu.
- Ta đang tìm chàng khắp nơi, ông trời có mắt, rốt cục cũng để ta gặp được rồi!
Tuy rằng biểu hiện của nàng ta xấu hổ, trên mặt ửng đỏ, nhưng vẫn dốc hết dũng khí nhìn trực diện vào khuôn mặt anh tuấn của Trần Tiểu Cửu, trong ánh mắt đọng nước, ẩn chứa một chút gì đó kỳ vọng.
Đan Nhi co giật mũi, đôi mắt tròn vo tràn đầy ý vị ghen tuông!
Thân làm con gái, nàng ấy có thể lĩnh hội sâu sắc tại sao trong mắt người con gái này lại lóe sáng, trong lòng tại sao lại rạng rỡ như vậy? Từng cử chỉ đó, từng nụ cười đôi mi nhìn Trần Tiểu Cửu, rõ ràng cứ như đã xem Trần Tiểu Cửu là con mồi săn của nàng ta.
Thân hình Đan Nhi dựng đứng lên, chắn giữa Kỷ Tiểu Đường và Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt lạnh lùng, chất vấn nói:
- Ngươi là ai?
- Ta là Đường Đường đây!
Kỷ Tiểu Đường bị Đan Nhi che mất tầm nhìn, không nhìn thấy dung mạo anh tuấn của thần tượng, vội vàng nhón chân lên, duỗi thẳng cổ ra mà cười với Trần Tiểu Cửu nói:
- Trần công tử, không phải chàng đã quên ta rồi chứ?
Tiếng "Đường Đường" này, ngọt ngây ngấy, chỉ làm Trần Tiểu Cửu hoảng sợ thấu xương, sau gáy cứ tuôn mồ hôi lạnh.
Đan Nhi lập tức nổi cơn tam bành, đôi mày nhíu lại, bảo kiếm ra khỏi vỏ, nghiêm giọng quát :
- Đường Đường chó má cái gì, Cửu ca không quen biết, ngươi mau chóng cút ra thật xa, nếu không ta giết chết ngươi.
Kỷ Tiểu Đường bị hù dọa đến nổi run rẩy cả thân hình mềm mại, mười mấy người đàn ông ngăm đen sau lưng vội vàng bước lên trước để bảo vệ Kỷ Tiểu Đường ở sau lưng, bày ra tư thế, đối đầu với Đan Nhi.
- Đan Nhi, không được càn quấy, thukiếm vào đi!
Trần Tiểu Cửu trừng mắt nhìn Đan Nhi một cái, kéo nàng về phía sau, giận dữ nói:
- Nàng càng lúc càng bướng bỉnh rồi, động chút là giết người.
Đan Nhi tức đến đỏ bừng cả mặt, đứng ra sau lưng Trần Tiểu Cửu, len lén véo cái eo thô kệt của hắn, giận dữ nói:
- Ả Đường Đường chó má này, rốt cuộc là ai?
- Không được nói lời thô tục!
Trần Tiểu Cửu ngoái đầu lại trừng mắt nhìn nàng một cái, nhếch miệng gượng cười, thấp giọng nói:
- Còn nhớ lúc chúng ta sờ sờ mó mó trong căn nhà nhỏ màu đen, tên Kỷ Đức béo ụ đột ngột xông vào đấy không?
- Vô duyên vô cớ, ngươi nhắc đến chuyện nhức đầu đó làm gì?
Đan Nhi vẻ mặt đỏ bừng, múa may nắm đấm:
- Gã mập chết tiệt đó, thật là tức chết người mà, ta hận không thể giết chết gã.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Tiểu Đường Đường này, chính là cô nương bảo bối của gã.
- A?
Đan Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt:
- Tên mập chết tiệt đó sao lại sinh ra đứa con đáng thương này? Chẳng lẽ không phải con ruột gã?
Trần Tiểu Cửu lại lần nữa đánh giá Kỷ Tiểu Đường từ trên xuống dưới một phen, dường như có thoáng chút suy nghĩ gì đó, thấp giọng nói với Đan Nhi:
- Sau khi nàng nhắc nhở, cũng thật không giống con ruột, bộ dạng lão chật vật như vậy, con gái sao lại giống y như một đóa hoa mẫu đơn trắng xinh đẹp được?
Nếu như gã Kỷ Đức nghe thấy những lời này, chắc hẳn sẽ tức đến giẫm chân chửi má nó rồi?
- Mẫu đơn trắng? Hứ… Nàng ta trắng thì có trắng thật, nhưng mà… Đan Nhi trên dưới liếc nhìn Kỷ Tiểu Đường một phen, không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, khoe khoan với Trần Tiểu Cửu nói:
- Nàng ta có thân hình đẹp như ta không?
Trong vẻ mặt nàng tràn đầy nụ cười tự tin.
Trần Tiểu Cửu nhìn chăm chú vào ngực của nàng, làm ra vẻ mặt thèm muốn, lén cười nói:
- Đan Nhi phát triển thế thì tốt, nàng tuổi còn nhỏ, sau này sẽ còn lớn nữa!
- Gương mặt thối tha, không thèm quan tâm ngươi nữa!
Trong lòng Đan Nhi vui sướng, vui vẻ ra mặt, tự tin ưỡn ngực lên cao, nhưng lại không xem cô nàng ngực phẳng kia là đối thủ nữa.
Kỷ Tiểu Đường lấp lóe đôi mắt to tròn vô tội, nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu, ánh mắt đó toát lên tình cảm dịu dàng, cứ như đang nhìn người chồng đã lâu ngày không được gặp, chất chứa tình cảm sâu nặng.
Thấy Trần Tiểu Cửu thấp giọng nói chuyện với một cô nàng xinh đẹp bên cạnh, cũng không thèm để ý đến nàng, trong lòng có chút u oán, xê dịch thân người, lắc lư cơ thể mềm mại, lại lần nữa đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, yếu ớt nói:
- Trần công tử, chàng sao lại không để ý ta? Chẳng lẽ chàng thật sự đã quên ta rồi ư?
Vừa dứt lời, đột nhiên lấy từ trong tay áo ra một chiếc quần lót màu trắng, còn đung đưa trước mặt hắn, nhỏ giọng nói:
- Chàng xem, đây là tiểu nội y mà chàng tặng cho ta… Trần Tiểu Cửu tức đến phát điên, trong đầu như nổ tung vang lên những tiếng ong ong, đối với hành vi ngớ ngẩn của Kỷ Tiểu Đường, vô cùng khó hiểu: loại lễ vật này, cũng là thanh thiên bạch nhật, lấy ra trước mặt bao nhiêu người như vậy? Một cô con gái đàng hoàng, cũng không biết xấu hổ, kể cả Trần Tiểu Cửu ta, cũng chẳng có da mặt dày như vậy.
Hắn cũng không thể đứng ngẩn ngơ, trơ mắt nhìn Kỷ Tiểu Đường làm chuyện ngớ ngẩn như vậy, không đợi nàng ta nói hết, vội vàng lên trước giật lấy chiếc quần lót, lại lần nữa nhét vào trong tay áo của Tiểu Đường, nháy mắt nói:
- Tiểu Đường muội muội, đương nhiên ta nhớ rõ nàng mà! Chỉ là lúc nãy vừa trông thấy nàng, trong lòng có chút kích động, không ngờ quên nói chuyện với nàng!
- Thật vậy sao? Trần công tử thật sự nhớ ta ư? Tiểu Đường vui quá.
Kỷ Tiểu Đường vỗ vỗ bàn tay nhỏ, vui đến nổi run rẩy cả vòng eo, cười khanh khách, để lộ hàm răng sạch sẽ chỉnh tề, cũng không né tránh ánh mắt của Trần Tiểu Cửu, mặc kệ sự ngượng ngùng trên mặt, nhìn chằm chằm vào hắn, dịu dàng nói:
- Những ngày tháng này, cứ mãi nhớ đến chàng.
Dừng lại! Dừng lại! Nhất định phải dừng lại!
Trần Tiểu Cửu vừa nghe lời nói này, không khỏi toàn thân nổi cả da gà, bình tĩnh mà suy xét, cô nàng này chỗ nào cũng được, da vẻ trắng ngần, ướt át mộng nước, toát ra vẻ u oán, có vẻ đẹp bệnh trạng đa sầu đa cảm của Lâm Đại Ngọc, nói về khí chất, phong cách riêng biệt, chẳng thua kém gì Tuệ Nương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tuy nhiên, bộ ngực phẳng lì và tính tình mê trai đến phát cuồng này, ấn định cô nàng này không phải là món ăn của hắn!
Trần Tiểu Cửu tuy rằng đào hoa, nhưng không lạm tình, nếu đã biết rõ cô nàng u oán này không phải món ăn của mình, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện nhấc đũa.
Làm người phải lương thiện, phúc hậu mà! Cũng không thể chỉ ăn một lần rồi vứt bỏ đi.
Hắn cười ha hả:
- Tiểu Đường muội muội, nàng cũng thật biết nói đùa, nhớ ta…nàng sẽ gặp ác mộng đấy.
Nói xong một lúc, lại nhìn về phía những anh chàng ngăm đen ở sau lưng nàng, cảm thán nói:
- Nàng đến Hàng Châu du ngoạn hay sao? Hắc hắc…khí thế của nàng cũng lớn thật đấy, không ngờ dẫn theo nhiều bảo tiêu hộ giá như vậy, uy phong quá nha!
Kỷ Tiểu Đường hai mắt vụt sáng lên, nhẹ nhàng nói:
- Trần công tử, ta không phải đến đây du ngoạn đâu.
Trần Tiểu Cửu hiếu kỳ nói:
- Không phải đến để du ngoạn ư? Thế nàng đến Cực Lạc tự thắp hương ư? Thế cũng rất tốt, hương hỏa của Cực Lạc tự linh lắm, nàng có thể đi thắp hương cầu nguyện, ta còn có chuyện, phải đi trước đây, nàng tự mình đi thắp hương nhé!
Nói xong, hắn dẫn theo Đan Nhi quay đầu liền đi, muốn nhanh chóng thoát khỏi viên kẹo sữa đại bạch thố này.
Kỷ Tiểu Đường nóng vội, chẳng màng đến ngượng ngùng, tiến lên trước nắm lấy cánh tay của Trần Tiểu Cửu, dốc ra sức yếu ớt, nắm chặt lấy không buông tay, vội lên tiếng nói:
- Trần công tử, chàng…chàng không thể đi, ta cố tình đến tìm chàng.
Cố tình đến tìm ta ư?
Trần Tiểu Cửu muốn khóc ra nước mắt, đứng vững người, không kiên nhẫn nói:
- Tiểu Đường muội muội, ta lại không thiếu ngân lượng của nàng, nàng chạy từ Dương Châu xa xôi đến đây, tìm ta để làm gì?
Tuy nhiên, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay nhỏ bé mềm mịn của Tiểu Đường truyền tới, tâm trạng của hắn không ngờ lại khá lên rất nhiều, một dòng chảy ấm áp khác lạ thấm ướt lòng hắn.
Lúc này, hắn và Kỷ Tiểu Đường kề sát nhau, hương thơm hoa hồng nồng nàng, hít vào trong mũi, toát lên một mùi vị nóng bỏng, hắn thực sự không ngờ đến cô nàng kẹo sữa đeo bám người khác này, lại thích loại nước hoa mãnh liệt như vậy.
- Tiểu Đường muội muội, nàng buông tay trước.
- Ta không buông ra, Trần Tiểu Cửu chàng khoan hãy đi.
Kỷ Tiểu Đường lại dụi về trước một cái.
Thân người trong thoáng chốc, Trần Tiểu Cửu gần như cùng nàng tựa cả vào nhau, cách có hai lớp áo mỏng manh, có thể rõ rệt cảm nhận được thân hình mềm mại, nóng rực của Kỷ Tiểu Đường, Trần Tiểu Cửu tránh cũng không tránh được đành nhìn vào đôi má của Kỷ Tiểu Đường, cái trán trơn bóng, da mặt trắng nõn như tuyết, lông mi cong cong, bên dưới lấp lóe đôi mắt to tròn, mộng nước, đáng thương vô cùng nhưng lại toát lên mùi vị mong đợi cố chấp.
Nhìn kỹ lại, phát hiện đôi môi phấn hồng của Tiểu Đường muội muội không chỉ căng đầy, độ cong của vành môi cũng tuyệt đẹp lạ thường, mềm mại như muốn khiến người khác kìm chế không nổi mà cắn một cái mới được.
Kỷ Tiểu Đường tuy rằng xấu hổ, trái tim đập loạn xạ, vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Cửu, ngửi thấy từng đợt hơi thở nam tử, hai tai đôi má ửng đỏ, nóng rang, hơi thở hổn hển, đôi mắt chớp nháy, lộ ra thần sắc u oán, dịu dàng nói:
- Ta khó khăn lắm mới tìm được chàng, buông chàng ra, chàng lại đi mất.
Đan Nhi đã sớm chịu không nổi cô nàng không biết xẩu hổ này, người đàn ông của mình, sao có thể để người con gái khác sờ mó lung tung?
Ánh mắt lập lòe, bảo kiếm lại được rút ra lần nữa, đặt ngang trên chiếc cổ trắng ngần của Kỷ Tiểu Đường, hung hăng nói:
- Ngươi mau buông tay, nếu không ta rạch nát mặt ngươi.
Lời nói này thật hiệu nghiệm.
Kỷ Tiểu Đường thần sắc hoảng sợ buông tay Trần Tiểu Cửu ra, bị bảo kiếm của Đan Nhi bức ép lui ra sau hai bước, ngơ ngác nói:
- Trần công tử, nếu chàng muốn đi, thế thì đi đi! Ta không ngăn chàng.
Nước mắt trong khóe mắt đảo quanh, chỉ cần chớp mắt một cái, giọt lệ sẽ cuồn cuộn lăn xuống, nàng gắng sức nhẫn nhịn, không để nước mắt chảy xuống.
- Hứ…giờ ngươi đã biết lợi hại của ta chưa?
Đan Nhi đắc ý mà thu hồi bảo kiếm, kéo lấy cánh tay của Trần Tiểu Cửu, muốn đi về phía trước.
Cái mà Trần Tiểu Cửu không thể trông thấy nhất chính là nước mắt con gái! Người con gái vừa khóc, tất cả trí tuệ, cứng cỏi, chấp nhất của hắn không biết chạy đi đâu hết, chỉ còn sót lại sự thương hại, yêu thương.
Hắn thở dài một hơi, an ủi nói:
- Tiểu Đường muội muội, nàng đừng khóc, giờ ta chẳng phải chưa đi sao?
Kỷ Tiểu Đường thấy hắn dừng bước, trong lòng vui sướng, bờ vai nhún nhún, nước mắt còn chưa khô, lại nở ra nụ cười vui sướng:
- Trần công tử, sao chàng phải đi gấp như vậy? Tiểu Đường khiến chàng chán ghét đến thế sao?
- Tiểu Đường muội muội, ta nào có chán ghét gì nàng chứ? Ta thật sự có việc khẩn cấp.
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
- Việc khẩn cấp gì vậy? Nói ra nghe xem, nói không chừng ta có thể giúp công tử!
Kỷ Tiểu Đường nghe thấy Trần Tiểu Cửu không chán ghét mình, trong lòng như được phết lớp mật ong, ngọt liệm.
Trần Tiểu Cửu ngẩng đầu lên nhìn về phía trăm con thuyền đang bỏ neo bên bến tàu, thở dài một hơi thật mạnh:
- Tiểu Đường muội muội, ta đang muốn tìm thủy thủ biết việc! Nhưng mà…thật sự chẳng dễ tìm, ta đang buồn rầu vì chuyện này.
- Thủy thủ?
Kỷ Tiểu Đường trợn tròn mắt, đột nhiên lại cười khanh khách, chỉ vào mười mấy chàng trai sau lưng, trong mắt lóe lên thần thái bỡn cợt:
- Trần công tử, chàng thấy bọn họ thế nào?
Ấn tượng mà cô gái này để lại cho hắn, ngoài trừ "sân bay" dễ dàng trông thấy, sự đeo bám mê trai đó, một sự tình nguyện theo đuổi, nhiệt độ sùng bái thần tượng, đều khiến hắn cảm thấy vô cùng bất lực, thậm chí còn nảy sinh cảm giác hoảng sợ không dám đến gần.
Nàng ta cứ như một viên kẹo sữa chứa hàm lượng đường cực cao, một viên đại bạch thố (loại kẹo ưa thích nhất của người Trung Quốc), chỉ cần nước bọt của mình vừa tiếp xúc, liền phóng thích năng lượng của năm dấu cộng thêm, có thể ngán đến buồn nôn, muốn nhổ nàng ta ra, nhưng cứ khư khư bám vào răng, có thế nào cũng không nhổ ra được, chỉ đành đợi nàng ta từ từ hòa tan vào trong dạ dày.
- Trần công tử… Một tiếng gọi ngọt ngào lượn lờ truyền đến, Kỷ Tiểu Đường mặc áo đầm lụa màu trắng, mang theo nụ cười thẹn thùng, ngượng ngùng mà đi đến trước mặt Trần Tiểu Cửu.
- Ta đang tìm chàng khắp nơi, ông trời có mắt, rốt cục cũng để ta gặp được rồi!
Tuy rằng biểu hiện của nàng ta xấu hổ, trên mặt ửng đỏ, nhưng vẫn dốc hết dũng khí nhìn trực diện vào khuôn mặt anh tuấn của Trần Tiểu Cửu, trong ánh mắt đọng nước, ẩn chứa một chút gì đó kỳ vọng.
Đan Nhi co giật mũi, đôi mắt tròn vo tràn đầy ý vị ghen tuông!
Thân làm con gái, nàng ấy có thể lĩnh hội sâu sắc tại sao trong mắt người con gái này lại lóe sáng, trong lòng tại sao lại rạng rỡ như vậy? Từng cử chỉ đó, từng nụ cười đôi mi nhìn Trần Tiểu Cửu, rõ ràng cứ như đã xem Trần Tiểu Cửu là con mồi săn của nàng ta.
Thân hình Đan Nhi dựng đứng lên, chắn giữa Kỷ Tiểu Đường và Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt lạnh lùng, chất vấn nói:
- Ngươi là ai?
- Ta là Đường Đường đây!
Kỷ Tiểu Đường bị Đan Nhi che mất tầm nhìn, không nhìn thấy dung mạo anh tuấn của thần tượng, vội vàng nhón chân lên, duỗi thẳng cổ ra mà cười với Trần Tiểu Cửu nói:
- Trần công tử, không phải chàng đã quên ta rồi chứ?
Tiếng "Đường Đường" này, ngọt ngây ngấy, chỉ làm Trần Tiểu Cửu hoảng sợ thấu xương, sau gáy cứ tuôn mồ hôi lạnh.
Đan Nhi lập tức nổi cơn tam bành, đôi mày nhíu lại, bảo kiếm ra khỏi vỏ, nghiêm giọng quát :
- Đường Đường chó má cái gì, Cửu ca không quen biết, ngươi mau chóng cút ra thật xa, nếu không ta giết chết ngươi.
Kỷ Tiểu Đường bị hù dọa đến nổi run rẩy cả thân hình mềm mại, mười mấy người đàn ông ngăm đen sau lưng vội vàng bước lên trước để bảo vệ Kỷ Tiểu Đường ở sau lưng, bày ra tư thế, đối đầu với Đan Nhi.
- Đan Nhi, không được càn quấy, thukiếm vào đi!
Trần Tiểu Cửu trừng mắt nhìn Đan Nhi một cái, kéo nàng về phía sau, giận dữ nói:
- Nàng càng lúc càng bướng bỉnh rồi, động chút là giết người.
Đan Nhi tức đến đỏ bừng cả mặt, đứng ra sau lưng Trần Tiểu Cửu, len lén véo cái eo thô kệt của hắn, giận dữ nói:
- Ả Đường Đường chó má này, rốt cuộc là ai?
- Không được nói lời thô tục!
Trần Tiểu Cửu ngoái đầu lại trừng mắt nhìn nàng một cái, nhếch miệng gượng cười, thấp giọng nói:
- Còn nhớ lúc chúng ta sờ sờ mó mó trong căn nhà nhỏ màu đen, tên Kỷ Đức béo ụ đột ngột xông vào đấy không?
- Vô duyên vô cớ, ngươi nhắc đến chuyện nhức đầu đó làm gì?
Đan Nhi vẻ mặt đỏ bừng, múa may nắm đấm:
- Gã mập chết tiệt đó, thật là tức chết người mà, ta hận không thể giết chết gã.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Tiểu Đường Đường này, chính là cô nương bảo bối của gã.
- A?
Đan Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt:
- Tên mập chết tiệt đó sao lại sinh ra đứa con đáng thương này? Chẳng lẽ không phải con ruột gã?
Trần Tiểu Cửu lại lần nữa đánh giá Kỷ Tiểu Đường từ trên xuống dưới một phen, dường như có thoáng chút suy nghĩ gì đó, thấp giọng nói với Đan Nhi:
- Sau khi nàng nhắc nhở, cũng thật không giống con ruột, bộ dạng lão chật vật như vậy, con gái sao lại giống y như một đóa hoa mẫu đơn trắng xinh đẹp được?
Nếu như gã Kỷ Đức nghe thấy những lời này, chắc hẳn sẽ tức đến giẫm chân chửi má nó rồi?
- Mẫu đơn trắng? Hứ… Nàng ta trắng thì có trắng thật, nhưng mà… Đan Nhi trên dưới liếc nhìn Kỷ Tiểu Đường một phen, không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, khoe khoan với Trần Tiểu Cửu nói:
- Nàng ta có thân hình đẹp như ta không?
Trong vẻ mặt nàng tràn đầy nụ cười tự tin.
Trần Tiểu Cửu nhìn chăm chú vào ngực của nàng, làm ra vẻ mặt thèm muốn, lén cười nói:
- Đan Nhi phát triển thế thì tốt, nàng tuổi còn nhỏ, sau này sẽ còn lớn nữa!
- Gương mặt thối tha, không thèm quan tâm ngươi nữa!
Trong lòng Đan Nhi vui sướng, vui vẻ ra mặt, tự tin ưỡn ngực lên cao, nhưng lại không xem cô nàng ngực phẳng kia là đối thủ nữa.
Kỷ Tiểu Đường lấp lóe đôi mắt to tròn vô tội, nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu, ánh mắt đó toát lên tình cảm dịu dàng, cứ như đang nhìn người chồng đã lâu ngày không được gặp, chất chứa tình cảm sâu nặng.
Thấy Trần Tiểu Cửu thấp giọng nói chuyện với một cô nàng xinh đẹp bên cạnh, cũng không thèm để ý đến nàng, trong lòng có chút u oán, xê dịch thân người, lắc lư cơ thể mềm mại, lại lần nữa đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, yếu ớt nói:
- Trần công tử, chàng sao lại không để ý ta? Chẳng lẽ chàng thật sự đã quên ta rồi ư?
Vừa dứt lời, đột nhiên lấy từ trong tay áo ra một chiếc quần lót màu trắng, còn đung đưa trước mặt hắn, nhỏ giọng nói:
- Chàng xem, đây là tiểu nội y mà chàng tặng cho ta… Trần Tiểu Cửu tức đến phát điên, trong đầu như nổ tung vang lên những tiếng ong ong, đối với hành vi ngớ ngẩn của Kỷ Tiểu Đường, vô cùng khó hiểu: loại lễ vật này, cũng là thanh thiên bạch nhật, lấy ra trước mặt bao nhiêu người như vậy? Một cô con gái đàng hoàng, cũng không biết xấu hổ, kể cả Trần Tiểu Cửu ta, cũng chẳng có da mặt dày như vậy.
Hắn cũng không thể đứng ngẩn ngơ, trơ mắt nhìn Kỷ Tiểu Đường làm chuyện ngớ ngẩn như vậy, không đợi nàng ta nói hết, vội vàng lên trước giật lấy chiếc quần lót, lại lần nữa nhét vào trong tay áo của Tiểu Đường, nháy mắt nói:
- Tiểu Đường muội muội, đương nhiên ta nhớ rõ nàng mà! Chỉ là lúc nãy vừa trông thấy nàng, trong lòng có chút kích động, không ngờ quên nói chuyện với nàng!
- Thật vậy sao? Trần công tử thật sự nhớ ta ư? Tiểu Đường vui quá.
Kỷ Tiểu Đường vỗ vỗ bàn tay nhỏ, vui đến nổi run rẩy cả vòng eo, cười khanh khách, để lộ hàm răng sạch sẽ chỉnh tề, cũng không né tránh ánh mắt của Trần Tiểu Cửu, mặc kệ sự ngượng ngùng trên mặt, nhìn chằm chằm vào hắn, dịu dàng nói:
- Những ngày tháng này, cứ mãi nhớ đến chàng.
Dừng lại! Dừng lại! Nhất định phải dừng lại!
Trần Tiểu Cửu vừa nghe lời nói này, không khỏi toàn thân nổi cả da gà, bình tĩnh mà suy xét, cô nàng này chỗ nào cũng được, da vẻ trắng ngần, ướt át mộng nước, toát ra vẻ u oán, có vẻ đẹp bệnh trạng đa sầu đa cảm của Lâm Đại Ngọc, nói về khí chất, phong cách riêng biệt, chẳng thua kém gì Tuệ Nương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tuy nhiên, bộ ngực phẳng lì và tính tình mê trai đến phát cuồng này, ấn định cô nàng này không phải là món ăn của hắn!
Trần Tiểu Cửu tuy rằng đào hoa, nhưng không lạm tình, nếu đã biết rõ cô nàng u oán này không phải món ăn của mình, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện nhấc đũa.
Làm người phải lương thiện, phúc hậu mà! Cũng không thể chỉ ăn một lần rồi vứt bỏ đi.
Hắn cười ha hả:
- Tiểu Đường muội muội, nàng cũng thật biết nói đùa, nhớ ta…nàng sẽ gặp ác mộng đấy.
Nói xong một lúc, lại nhìn về phía những anh chàng ngăm đen ở sau lưng nàng, cảm thán nói:
- Nàng đến Hàng Châu du ngoạn hay sao? Hắc hắc…khí thế của nàng cũng lớn thật đấy, không ngờ dẫn theo nhiều bảo tiêu hộ giá như vậy, uy phong quá nha!
Kỷ Tiểu Đường hai mắt vụt sáng lên, nhẹ nhàng nói:
- Trần công tử, ta không phải đến đây du ngoạn đâu.
Trần Tiểu Cửu hiếu kỳ nói:
- Không phải đến để du ngoạn ư? Thế nàng đến Cực Lạc tự thắp hương ư? Thế cũng rất tốt, hương hỏa của Cực Lạc tự linh lắm, nàng có thể đi thắp hương cầu nguyện, ta còn có chuyện, phải đi trước đây, nàng tự mình đi thắp hương nhé!
Nói xong, hắn dẫn theo Đan Nhi quay đầu liền đi, muốn nhanh chóng thoát khỏi viên kẹo sữa đại bạch thố này.
Kỷ Tiểu Đường nóng vội, chẳng màng đến ngượng ngùng, tiến lên trước nắm lấy cánh tay của Trần Tiểu Cửu, dốc ra sức yếu ớt, nắm chặt lấy không buông tay, vội lên tiếng nói:
- Trần công tử, chàng…chàng không thể đi, ta cố tình đến tìm chàng.
Cố tình đến tìm ta ư?
Trần Tiểu Cửu muốn khóc ra nước mắt, đứng vững người, không kiên nhẫn nói:
- Tiểu Đường muội muội, ta lại không thiếu ngân lượng của nàng, nàng chạy từ Dương Châu xa xôi đến đây, tìm ta để làm gì?
Tuy nhiên, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay nhỏ bé mềm mịn của Tiểu Đường truyền tới, tâm trạng của hắn không ngờ lại khá lên rất nhiều, một dòng chảy ấm áp khác lạ thấm ướt lòng hắn.
Lúc này, hắn và Kỷ Tiểu Đường kề sát nhau, hương thơm hoa hồng nồng nàng, hít vào trong mũi, toát lên một mùi vị nóng bỏng, hắn thực sự không ngờ đến cô nàng kẹo sữa đeo bám người khác này, lại thích loại nước hoa mãnh liệt như vậy.
- Tiểu Đường muội muội, nàng buông tay trước.
- Ta không buông ra, Trần Tiểu Cửu chàng khoan hãy đi.
Kỷ Tiểu Đường lại dụi về trước một cái.
Thân người trong thoáng chốc, Trần Tiểu Cửu gần như cùng nàng tựa cả vào nhau, cách có hai lớp áo mỏng manh, có thể rõ rệt cảm nhận được thân hình mềm mại, nóng rực của Kỷ Tiểu Đường, Trần Tiểu Cửu tránh cũng không tránh được đành nhìn vào đôi má của Kỷ Tiểu Đường, cái trán trơn bóng, da mặt trắng nõn như tuyết, lông mi cong cong, bên dưới lấp lóe đôi mắt to tròn, mộng nước, đáng thương vô cùng nhưng lại toát lên mùi vị mong đợi cố chấp.
Nhìn kỹ lại, phát hiện đôi môi phấn hồng của Tiểu Đường muội muội không chỉ căng đầy, độ cong của vành môi cũng tuyệt đẹp lạ thường, mềm mại như muốn khiến người khác kìm chế không nổi mà cắn một cái mới được.
Kỷ Tiểu Đường tuy rằng xấu hổ, trái tim đập loạn xạ, vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Cửu, ngửi thấy từng đợt hơi thở nam tử, hai tai đôi má ửng đỏ, nóng rang, hơi thở hổn hển, đôi mắt chớp nháy, lộ ra thần sắc u oán, dịu dàng nói:
- Ta khó khăn lắm mới tìm được chàng, buông chàng ra, chàng lại đi mất.
Đan Nhi đã sớm chịu không nổi cô nàng không biết xẩu hổ này, người đàn ông của mình, sao có thể để người con gái khác sờ mó lung tung?
Ánh mắt lập lòe, bảo kiếm lại được rút ra lần nữa, đặt ngang trên chiếc cổ trắng ngần của Kỷ Tiểu Đường, hung hăng nói:
- Ngươi mau buông tay, nếu không ta rạch nát mặt ngươi.
Lời nói này thật hiệu nghiệm.
Kỷ Tiểu Đường thần sắc hoảng sợ buông tay Trần Tiểu Cửu ra, bị bảo kiếm của Đan Nhi bức ép lui ra sau hai bước, ngơ ngác nói:
- Trần công tử, nếu chàng muốn đi, thế thì đi đi! Ta không ngăn chàng.
Nước mắt trong khóe mắt đảo quanh, chỉ cần chớp mắt một cái, giọt lệ sẽ cuồn cuộn lăn xuống, nàng gắng sức nhẫn nhịn, không để nước mắt chảy xuống.
- Hứ…giờ ngươi đã biết lợi hại của ta chưa?
Đan Nhi đắc ý mà thu hồi bảo kiếm, kéo lấy cánh tay của Trần Tiểu Cửu, muốn đi về phía trước.
Cái mà Trần Tiểu Cửu không thể trông thấy nhất chính là nước mắt con gái! Người con gái vừa khóc, tất cả trí tuệ, cứng cỏi, chấp nhất của hắn không biết chạy đi đâu hết, chỉ còn sót lại sự thương hại, yêu thương.
Hắn thở dài một hơi, an ủi nói:
- Tiểu Đường muội muội, nàng đừng khóc, giờ ta chẳng phải chưa đi sao?
Kỷ Tiểu Đường thấy hắn dừng bước, trong lòng vui sướng, bờ vai nhún nhún, nước mắt còn chưa khô, lại nở ra nụ cười vui sướng:
- Trần công tử, sao chàng phải đi gấp như vậy? Tiểu Đường khiến chàng chán ghét đến thế sao?
- Tiểu Đường muội muội, ta nào có chán ghét gì nàng chứ? Ta thật sự có việc khẩn cấp.
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
- Việc khẩn cấp gì vậy? Nói ra nghe xem, nói không chừng ta có thể giúp công tử!
Kỷ Tiểu Đường nghe thấy Trần Tiểu Cửu không chán ghét mình, trong lòng như được phết lớp mật ong, ngọt liệm.
Trần Tiểu Cửu ngẩng đầu lên nhìn về phía trăm con thuyền đang bỏ neo bên bến tàu, thở dài một hơi thật mạnh:
- Tiểu Đường muội muội, ta đang muốn tìm thủy thủ biết việc! Nhưng mà…thật sự chẳng dễ tìm, ta đang buồn rầu vì chuyện này.
- Thủy thủ?
Kỷ Tiểu Đường trợn tròn mắt, đột nhiên lại cười khanh khách, chỉ vào mười mấy chàng trai sau lưng, trong mắt lóe lên thần thái bỡn cợt:
- Trần công tử, chàng thấy bọn họ thế nào?