[Dịch] Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi
Chương 17 : 600 NGHÌN
Ngày đăng: 23:12 07/05/20
"Ha ha, ông chủ Tiết, đừng nóng nảy tắt điện thoại đó. Ông không nhận ra tôi nhưng tôi thì biết ông. Hôm nay gọi điện thoại cho ông chủ yếu là vì tôi đã biết một số chuyện không nên biết. Hắc hắc, mấy chuyện này đủ để cho ông chủ Tiết đây thân bại danh liệt thôi!" Cao Tiệm Phi dùng giọng khàn khàn nói.
"Hừ! Đừng có giả ma giả quỷ. Ngươi rốt cuộc là ai?" Tiết Khải lạnh lùng nói.
Cao Tiệm Phi trong lòng cũng cười lạnh. Tên này tâm lý chẳng mạnh mẽ tí nào, nghe gịong của hắn như thế thật ra là đang cố gắng giữ bình tĩnh.
Có điều, Tiết Khải cũng không có tắt điện thọai, hiển nhiên là hắn là đang đợi Cao Tiệm Phi nói. Hắn làm quá nhiều chuyện ác nên trong lòng có quỷ!
"Là như vầy nè ông chủ Tiết, hôm qua người làm của tôi đi chợ mua thức ăn đã nhặt được một cái Usb. Tôi vì hiếu kỳ nên cắm nó vào máy tính xem thử, vừa nhìn thì. . . ối chà, ông đoán tôi nhìn thấy gì hả?" Cao Tiệm Phi giả vờ thần bí nói: "Tôi dám thề rằng dù đã xem qua hàng ngàn bộ phim nhưng bộ phim này là sắc sảo nhất”
"Cái gì sắc sảo? Phim gì? Ngươi. . . ngươi đang nói bậy gì đó?" Giọng của Tiết Khải đã bắt đầu hơi run.
"Hắc hắc, cũng không có gì, chính là 3 đoạn phim ngắn thôi, đơn giản chỉ là phim người lớn, tuy rằng mấy cái chuyện dùng roi da, nến, đồ chơi bằng điện coi cũng được nhưng không bằng phim Nhật chút nào, tuy nhiên diễn viên nam thì lại rất quen thuộc. Ông chủ Tiết là danh nhân thành đạt của thành phố Tỷ Quy, chậc chậc. . . thật không ngờ cũng thích chơi mấy trò này. Được rồi, ông chủ Tiết, có phải là ông thuê người quay phim không? Ông muốn trở thành diễn viên Holywood sao?" Cao Tiệm Phi vừa cười vừa nói.
"Móa, quay cái chó gì? Con mẹ mày, mày muốn chết hả? Mày muốn chơi tao à?" Tiết Khải vẫn rất mạnh miệng.
Cao Tiệm Phi bất đắc dĩ thở dài, nói: "Nếu ông chủ Tiết đây không thừa nhận, vậy thì coi như tôi xin lỗi vậy. Tôi lập tức đem mấy đoạn phim này đưa lên mạng để cho anh em xa gần xem và đánh giá đồ trong nước của chúng ta có thua của Nhật không. Được rồi, nghe nói ngày mai vợ của ông chủ Tiết sẽ đến đây, phải không? Kỳ thực, tôi cũng rất ngưỡng mộ vợ của ông và chuẩn bị đi đón, à, thuận tiện bàn bạc luôn về diễn viên nam trong phim cái xem có phải là ông chủ Tiết đây hay là anh em song sinh gì đó không, bởi vì tướng mạo thật sự là quá giống, làm cho tôi đây hiểu lầm ông chủ Tiết, thật có lỗi quá. Xin lỗi ông, hôm nay quấy rầy ông quá, … chào nhé, tôi cúp máy đây. À quên nói, diễn viên nữ trong phim tô cũng có biết đấy, Âu Dương Tú kia rất ngon lành…ha ha”
Cao Tiệm Phi từ nơi của Âu Dương Tú và Cẩu Vĩ nhận được dữ liệu thống nhất. Mỗi tháng vào ngày 24, vợ của Tiết Khải sẽ bay đến thành phố Tỷ Quy ở vài ngày. Đây là thói quen của vợ hắn, trong mấy năm nay chưa từng thay đổi. Mà ngày mai chính là ngày 24.
"Đợi… đợi chút!" Rốt cuộc Tiết Khải cũng không thể giữ được bình tĩnh, hỏi luôn: "Ngươi rốt cuộc muốn gì?"
"Cũng không có gì! Gần đây vận may không được tốt lắm, đánh đâu thua đó, ôi. . . thật hết cách, bọn cho vay nặng lãi tìm tới cửa, vừa đổ xăng vừa vẽ lung tung hù dọa làm tôi sợ muốn chết. Vì vậy tôi muốn xin ông chủ Tiết đây một chút tiền trả nợ mà thôi" Cao Tiệm Phi không nhanh không chậm nói: "Ông chủ Tiết, nếu ông cho tiền thì tôi sẽ đi trả nợ, lúc đó tôi sẽ không có thời gian đi đón vợ ông và cũng không có thời gian bàn bạc chuyện phim ảnh đâu. Muốn giải quyết êm thấm thì phải có tiền mới đựơc"
Tống tiền!
Bên kia điện thoại, Tiết Khải hít sâu một hơi hỏi: "Ngươi muốn bao nhiêu?"
Đối với việc này, Cao Tiệm Phi sớm đã nghĩ tốt. Phải biết rằng, tuy Tiết Khải trên danh nghĩa là ông chủ tập đòan Bằng Phi ở thành phố Tỷ Quy này thế nhưng hắn bất quá chỉ là làm công cho vợ hắn thôi. Số tiền mà hắn có thể kiếm được là tương đối hữu hạn. Do lần trước Âu Dương Tú đòi quá cỡ, mở miệng là trực tiếp đòi 1 triệu nên mới làm cho Tiết Khải điên lên.
Cao Tiệm Phi có suy nghĩ riêng của hắn, nấu cơm phải nấu vừa chín, đừng để khét, không thể làm cho Tiết Khải điên lên được.
"600 nghìn” Cao Tiệm Phi đem con số nói ra: "Yêu cầu của tôi không quá đáng chứ, 600 nghìn đối với ông chủ Tiết đây mà nói chỉ bất quá là mất một sợi lông thôi!"
Ngay khi Cao Tiệm Phi nói ra con số "600 nghìn", trái tim hắn cũng đập nhanh hơn!
Hắn bất quá chỉ là một người thuộc tầng lớp dưới cùng của xã hội, cho tới bây giờ đều không rõ ràng lắm "600 nghìn" có khái niệm gì, cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới!
Ngày hôm qua trong tay mới cầm có 60 nghìn mà đã kích động không thôi, đừng nói chi hiện tại!
Cao Tiệm Phi cũng rất khẩn trương, tay hắn bóp chặt điện thoại.
"Anh bạn, khẩu vị của ngươi có lớn quá không?” Tiết Khải đương nhiên không dễ dàng bị uy hiếp: " Nói cho ngươi biết, anh bạn à, muốn kiếm tiền thì cũng phải nhìn vào năng lực của bản thân, bằng không thì. . . hừ!" Trong giọng nói có thành phần uy hiếp, cũng có một tia lạnh lẽo sát khí: "Anh bạn, ngươi còn chưa biết thủ đoạn của Tiết Khải ta đâu. Cẩn thận đấy! Như vầy đi, 100 nghìn, chúng ta giao dịch làm quen, sau này nếu anh bạn có chỗ nào cần ta đây hỗ trợ thì cứ mở miệng, ta sẽ cố gắng"
Tiết Khải không hổ là người làm ăn, kỹ thuật trả giá rất không tồi, từ con số 600 ngay trực tiếp hạ xuống 100!
"Hắc hắc, " Cao Tiệm Phi cười một chút. Thái độ của Tiết Khải làm Cao Tiệm Phi có chút khó chịu, hắn cũng không phải người thích cù cưa, nói: "Ông chủ Tiết, ông cho tôi là ai? Giống mấy bà nội trợ đi mua thức ăn hay sao mà trả giá? 600 nghìn, một cắc cũng không được thiếu. Đương nhiên, tôi cũng có thể cho ông thêm một ít ưu đãi, miễn phí nói cho ông một chút tin tức khác. Tiểu Tuyết ở Lý Công học viện cùng Tống hộ sĩ của Bệnh viện Giải Phóng đều là những đóa hoa xinh đẹp, một người thích dùng ngực mát xa, một người thích dùng miệng. Ha ha, tuyệt vời phải không? Kỹ thuật chất lượng quá cao! Cuộc đời này của ông chủ Tiết đây quả là không uổng, quá có diễm phúc, đàn ông bình thường có mơ cũng không dám mơ nữa là!"
Tiểu Tuyết ở Lý Công học viện!
Tống hộ sĩ thuộc Bệnh viện Giải Phóng!
Đây là hai tình nhân khác mà Tiết Khải đang bao dưỡng!
Hắn đã kể cho Âu Dương Tú nghe kỹ thuật hay sử dụng của hai cô gái này trong lúc say khướt.
"Ngươi. . . Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi. . . ngươi làm sao. . . làm sao mà biết được việc này?" Tiết Khải hoàn toàn luống cuống.
Âu Dương Tú, Tống hộ sĩ, Tiểu Tuyết, chuyện ba cô tình nhân này ngoại trừ Tiết Khải cùng vài thủ hạ tâm phúc của hắn biết ra thì không ai biết nữa. Tiết Khải thật có nằm mơ cũng nghĩ không ra tại sao Cao Tiệm Phi lại biết nhiều như vậy.
Mỗi một câu nói của Cao Tiệm Phi như dao đâm vào Tiết Khải làm cho hắn ngày càng chẳng biết đâu mà lần.
"Ông chủ Tiết, tôi cũng không muốn hãm hại ông cái gì, 600 nghìn, một cắc cũng không được thiếu…" Cao Tiệm Phi cuối cùng cũng ra tối hậu thư: "Nếu như ông chủ Tiết đây kiên quyết không chịu mua thì tôi đây cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đem thông tin về ba tình nhân của ông cùng với cái Usb trong tay tôi đi bán cho vợ ông vậy. Tôi nghĩ vợ ông sẽ trả giá cao hơn ông đấy. Được rồi, cúp máy nhé, để tôi gọi điện cho vợ ông"
"Đợi, đợi chút!" Tiết Khải dùng giọng gần như hết hơi gọi Cao Tiệm Phi: "600 nghìn phải không? Ta cho ngươi, đêm nay sẽ mang đến cho ngươi. Ngươi phải đem cái Usb kia trả lại cho ta, hơn nữa phải bảo đảm rằng mọi chuyện được giữ bí mật, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để vợ của ta biết"
"Okay, ông chủ Tiết yên tâm, tôi là một người có nguyên tắc, rất thiện lương, tuyệt đối sẽ không lừa gạt ông. Khi lấy được tiền rồi, tôi không chỉ trả cái Usb cho ông mà còn đem những việc không đâu quên hết" Cao Tiệm Phi nói: "Thế này, 9 giờ đêm nay, ông cứ đem tiền đến công viên Nhân Dân và đặt tiền dưới băng ghế số 5, cái ghế này rất dễ nhận ra vì bị gãy tay vịn. À, tôi không thích chi phiếu hay chuyển khoản, cái tôi muốn là tiền mặt, hơn nữa phải toàn là tờ 100. Khi tiền tới tay thì tôi sẽ đặt Usb ở dưới ghế, ngày mai ông cứ cho người tới lấy là được. Okay, ông cứ chuẩn bị đi, nhớ kỹ đó, 9 giời tối nay tại công viên Nhân Dân!"
Trên thực tế, Cao Tiệm Phi chưa từng có kinh nghiệm tống tiền nào cả, chỉ là xem mấy cuốn phim có nội dung tương tự và đề ra kế họach thôi.
Hắn nhớ rõ bọn tống tiền trong phim không bao giờ lấy cái gì ngoài tiền mặt cho nên cũng bắt chước y khuôn.
Ngoài ra, nơi Cao Tiệm Phi chọn để giao dịch cũng tương đối ổn thỏa.
Công viên Nhân Dân, bình thường không đông người, còn vào buổi tối thì ngoại trừ mấy gian hàng cũng rất có ít người vào.
Tiết Khải chần chờ vài giây rồi cuối cùng đáp ứng, nói: "Okay, đêm nay sẽ có tiền cho ngươi"
"Ông chủ Tiết thật sảng khoái.. ha ha!" Cuối cùng Cao Tiệm Phi còn bỏ lại một câu: "Nhớ kỹ, đừng có chơi tôi đó nhé, nếu như ông làm ra chuyện gì khó coi thì cũng đừng trách tôi không nói đạo nghĩa!"
"Được, ta biết rồi." Tiết Khải rất không cam lòng, sau đó cúp máy.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: