Siêu Cấp Thiên Phú (Bản Dịch)
Chương 71 : Chạy trốn
Ngày đăng: 03:08 07/08/20
"Tiểu Kim!" Diệp Thiên vô cùng cấp bách, hắn nghe được lời cầu cứu của tiểu Kim, lấy thực lực của tiểu Kim căn bản không biện pháp ngăn cản một con hung thú đỉnh cấp.
Nhanh! Diệp Thiên không ngừng xuyên qua trong rừng rậm, rốt cuộc cũng đã chạy tới gần chỗ tiểu Kim. Lúc này, hắn nhìn thấy Cự viên màu trắng đang dùng một bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời chộp tới tiểu Kim.
Ở dưới một chưởng này, tiểu Kim nhỏ yếu phảng phất như là không thể động đậy được.
"Không phải là hung thú đỉnh cấp phổ thông!" Diệp Thiên co rụt con ngươi lại.
Cỗ lực lượng kia quá cường đại, chỉ sợ coi như là hung thú đỉnh cấp thì cũng thuộc về Trung đẳng, thậm chí là cấp bậc thượng đẳng.
Thực lực của Diệp Thiên có lẽ sẽ có thể khi dễ một chút hung thú đỉnh cấp yếu kém, nhưng loại hung thú đỉnh cấp như Cự viên màu trắng này, hắn căn bản không phải là đối thủ.
Nhưng, Diệp Thiên vẫn xuất thủ! Tiểu Kim là sủng vật đầu tiên của hắn, hơn nữa đã giúp hắn không ít việc, nếu như ngay cả tiểu Kim cũng không cứu được, hắn chẳng phải là quá vô dụng. Huống hồ, con Cự viên màu trắng này còn chưa cường đại đến trình độ khiến cho hắn tuyệt vọng.
Cứu! Diệp Thiên xuất thủ ngay lập tức.
"Thiên phú tốc độ, mở!"
"Thiên phú lực lượng, mở!"
"Thiên phú phòng ngự, mở!"
Mở ra từng loại thiên phú, Diệp Thiên lấy tư thái toàn thịnh chém ra đao kỹ cấp Thanh Đồng —— Thanh Phong Trảm.
Một đao kia không những dốc hết toàn lực, hơn nữa còn sáp nhập vào hai thành đao ý, hai thành đao ý này chính là một trong những thành quả mà Diệp Thiên cố gắng trong mấy tháng này.
Ở dưới sự gia trì của đao ý, đao mang chấn nhiếp hư không, tràn đầy sắc bén, phảng phất như có thể xé rách hư không. Chỉ thấy đao mang sắc bén sáng chói phảng phất như hóa thành một lưỡi đao chém rách bầu trời, nghênh đón bàn tay của Cự viên màu trắng.
Ầm! ! ! ! Đao mang sắc bén chém vào trên bàn tay của Cự viên màu trắng, thành công chặt đứt một số sợi lông trắng, ở trong lòng bàn tay của Cự viên màu trắng lưu lại một vết ngấn, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như thế mà thôi, ngay cả lớp da cũng không thể chém đứt.
"Tiểu Kim, chạy mau!" Diệp Thiên hô to.
Tiểu Kim hiểu ý, vội vàng khởi động thiên phú tốc độ, nhanh chóng chạy trước, mà Diệp Thiên thì theo sát phía sau.
Cự viên màu trắng nổi giận, nó lại bị một sinh vật nhỏ bé đánh đau, đây là sự sỉ nhục!
"Oanh!" Cự viên màu trắng dùng một quyền giết tới, hư không chấn động, vô số đại thụ hóa thành bột mịn, mà Diệp Thiên cũng cảm thấy một cỗ lực lượng chí cường đánh tới, trở tay bổ tới một đao toàn lực.
Oanh một tiếng! Lực lượng chí cường trực tiếp đánh bay thân thể của Diệp Thiên, vòng bảo hộ nguyên lực trong nháy mắt vỡ nát, ngay cả nhục thân cũng xuất hiện rất nhiều dấu vết rạn nứt.
Nhưng ở dưới tác dụng của thiên phú khép lại đỉnh cấp, thương thế thoáng một cái đã khôi phục lại.
"Lực công kích thật kinh khủng, tuyệt đối phải đạt tới 3000 vạn cân!" Diệp Thiên tính toán.
Lực lượng thân thể của hắn là 20 vạn cân, ở dưới sự tăng cường của thiên phú lực lượng có thể đạt tới 200 vạn cân, lại trải qua 6 lần tăng cường của Thanh Phong Trảm, thì lực công kích có thể đạt đến 1200 vạn cân, lại tăng thêm nguyên lực có thể đạt đến lực lượng 2400 vạn cân, mà Cự viên màu trắng lại có thể nhẹ nhõm đánh vỡ công kích của hắn, còn gây ra tổn thương cho hắn đến trình độ này, tuyệt đối nắm giữ lực lượng 3000 vạn cân!
"Dò xét!" Trong chớp mắt, tình huống thiên phú của Cự viên màu trắng liền bị Diệp Thiên nhìn thấu.
—— ——
Chủng loại: Thái Thản Sâm Viên
Thiên phú huyết mạch: Đỉnh cấp
Thiên phú lực lượng: Sơ cấp
—— ——
"Trời ạ, lại có thể là thiên phú huyết mạch đỉnh cấp, hơn nữa còn nắm giữ thiên phú lực lượng Sơ đẳng! Con Thái Thản Sâm Viên này tuyệt đối còn chưa trưởng thành đến cực hạn, nếu không chỉ cần một chiêu liền đủ để miểu sát ta, thậm chí ngay cả thiên phú khép lại đỉnh cấp cũng không có cách nào khiến cho ta sống sót!" Diệp Thiên kinh hãi.
Trốn! Hắn vạn vạn lần cũng không phải là đối thủ, nguyên bản hắn còn đang muốn ở bên trong rừng rậm Thiên Diệp thêm một đoạn thời gian, tuy nhiên hiện tại là không thể nào.
Đáng ăn mừng là, tốc độ của con Thái Thản Sâm Viên cũng không nhanh, hắn và tiểu Kim vẫn có hi vọng trốn thoát.
Oanh! Thái Thản Sâm Viên lần thứ hai ra quyền, đánh về phía Diệp Thiên, nhưng vẫn cũ không giết được Diệp Thiên, chỉ khiến cho Diệp Thiên bị thương mà thôi, mà ở dưới sự khôi phục của thiên phú khép lại đỉnh cấp, Diệp Thiên giống như là một con gián đánh mãi không chết vậy.
Một lần lại một lần công kích, mà mỗi một lần Diệp Thiên đều thành công còn sống. Cứ như vậy, Diệp Thiên cùng với tiểu Kim dần dần bỏ chạy ra bên ngoài rừng rậm Thiên Diệp.
Xoạt! Quang mang trước mắt lóe lên, Diệp Thiên phát hiện ra mình cùng với tiểu Kim đã thành công trốn ra khỏi rừng rậm Thiên Diệp, bên ngoài là một mảnh đại địa mênh mông.
Chạy ra bên ngoài rừng rậm Thiên Diệp, tốc độ của Diệp Thiên cùng với tiểu Kim liền có thể chân chính phát huy ra, bởi vì ở bên ngoài có rất ít chướng ngại vật, lấy tốc độ chạy siêu cao của bọn hắn, cũng không đến mức đụng vào chướng ngại vật.
So sánh với sự bất đắc dĩ trong rừng rậm Thiên Diệp, nơi này mới là thiên địa chân chính.
Diệp Thiên trực tiếp cưỡi ở trên người của tiểu Kim, mà tiểu Kim cũng dồn hết sức lực, mở ra tốc độ gấp 25 lần vận tốc âm thanh, hóa thành một vệt sáng ở trên đại địa, phi tốc chạy đi.
Ở đằng sau, Thái Thản Sâm Viên cũng vọt ra bên ngoài rừng rậm Thiên Diệp, tốc độ bản thân của nó đã không bằng tiểu Kim, khó có thể đuổi theo tiểu Kim, chỉ có thể đập vào lồng ngực gào thét mấy tiếng, sau đó bất đắc dĩ trở về trong rừng rậm Thiên Diệp.
Thấy Thái Thản Sâm Viên không tiếp tục truy kích, Diệp Thiên liền nói tiểu Kim dừng lại.
Lúc này, cự ly của bọn hắn so với căn cứ Lâm Hải đã rất xa, xem chừng cũng phải cách mấy trăm dặm. Bởi vì hắn không dám chạy về phương hướng căn cứ Lâm Hải, hơn nữa cự ly giữa căn cứ Lâm Hải và rừng rậm Thiên Diệp lại quá gần, nếu như thật sự chạy tới căn cứ Lâm Hải, nói không chừng Thái Thản Sâm Viên sẽ truy đuổi tới, như vậy tuyệt đối sẽ là đại tai nạn của căn cứ Lâm Hải.
Vì sự an toàn của căn cứ Lâm Hải, hắn đã nói tiểu Kim chạy về một phương hướng khác, tránh căn cứ Lâm Hải ra.
Sau đó, Diệp Thiên cùng với tiểu Kim tìm kiếm đường trở về căn cứ Lâm Hải, ước chừng bỏ ra nửa giờ mới có thể tìm được căn cứ Lâm Hải. Đương nhiên, hắn sẽ không thừa nhận là kém một chút nữa đã không tìm được đường về.
Tại căn cứ Lâm Hải, vào thời điểm Diệp Thiên cưỡi tiểu Kim trở về, lần thứ hai làm cho vô số người chấn kinh.
Hàng phục hung thú, đây thế nhưng là sự tình mà rất nhiều người đều không có cách nào làm được a, bởi vì đại bộ phận hung thú đều có trí tuệ thấp, căn bản không hề có khái niệm đầu hàng.
Ở trong lòng của hung thú chỉ có hai loại khả năng là địch nhân chết hoặc là bản thân chết, có không biết bao nhiêu Đại Võ Giả muốn hàng phục một con hung thú trung cấp, nhưng kết quả đều là thất bại.
Nhanh! Diệp Thiên không ngừng xuyên qua trong rừng rậm, rốt cuộc cũng đã chạy tới gần chỗ tiểu Kim. Lúc này, hắn nhìn thấy Cự viên màu trắng đang dùng một bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời chộp tới tiểu Kim.
Ở dưới một chưởng này, tiểu Kim nhỏ yếu phảng phất như là không thể động đậy được.
"Không phải là hung thú đỉnh cấp phổ thông!" Diệp Thiên co rụt con ngươi lại.
Cỗ lực lượng kia quá cường đại, chỉ sợ coi như là hung thú đỉnh cấp thì cũng thuộc về Trung đẳng, thậm chí là cấp bậc thượng đẳng.
Thực lực của Diệp Thiên có lẽ sẽ có thể khi dễ một chút hung thú đỉnh cấp yếu kém, nhưng loại hung thú đỉnh cấp như Cự viên màu trắng này, hắn căn bản không phải là đối thủ.
Nhưng, Diệp Thiên vẫn xuất thủ! Tiểu Kim là sủng vật đầu tiên của hắn, hơn nữa đã giúp hắn không ít việc, nếu như ngay cả tiểu Kim cũng không cứu được, hắn chẳng phải là quá vô dụng. Huống hồ, con Cự viên màu trắng này còn chưa cường đại đến trình độ khiến cho hắn tuyệt vọng.
Cứu! Diệp Thiên xuất thủ ngay lập tức.
"Thiên phú tốc độ, mở!"
"Thiên phú lực lượng, mở!"
"Thiên phú phòng ngự, mở!"
Mở ra từng loại thiên phú, Diệp Thiên lấy tư thái toàn thịnh chém ra đao kỹ cấp Thanh Đồng —— Thanh Phong Trảm.
Một đao kia không những dốc hết toàn lực, hơn nữa còn sáp nhập vào hai thành đao ý, hai thành đao ý này chính là một trong những thành quả mà Diệp Thiên cố gắng trong mấy tháng này.
Ở dưới sự gia trì của đao ý, đao mang chấn nhiếp hư không, tràn đầy sắc bén, phảng phất như có thể xé rách hư không. Chỉ thấy đao mang sắc bén sáng chói phảng phất như hóa thành một lưỡi đao chém rách bầu trời, nghênh đón bàn tay của Cự viên màu trắng.
Ầm! ! ! ! Đao mang sắc bén chém vào trên bàn tay của Cự viên màu trắng, thành công chặt đứt một số sợi lông trắng, ở trong lòng bàn tay của Cự viên màu trắng lưu lại một vết ngấn, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như thế mà thôi, ngay cả lớp da cũng không thể chém đứt.
"Tiểu Kim, chạy mau!" Diệp Thiên hô to.
Tiểu Kim hiểu ý, vội vàng khởi động thiên phú tốc độ, nhanh chóng chạy trước, mà Diệp Thiên thì theo sát phía sau.
Cự viên màu trắng nổi giận, nó lại bị một sinh vật nhỏ bé đánh đau, đây là sự sỉ nhục!
"Oanh!" Cự viên màu trắng dùng một quyền giết tới, hư không chấn động, vô số đại thụ hóa thành bột mịn, mà Diệp Thiên cũng cảm thấy một cỗ lực lượng chí cường đánh tới, trở tay bổ tới một đao toàn lực.
Oanh một tiếng! Lực lượng chí cường trực tiếp đánh bay thân thể của Diệp Thiên, vòng bảo hộ nguyên lực trong nháy mắt vỡ nát, ngay cả nhục thân cũng xuất hiện rất nhiều dấu vết rạn nứt.
Nhưng ở dưới tác dụng của thiên phú khép lại đỉnh cấp, thương thế thoáng một cái đã khôi phục lại.
"Lực công kích thật kinh khủng, tuyệt đối phải đạt tới 3000 vạn cân!" Diệp Thiên tính toán.
Lực lượng thân thể của hắn là 20 vạn cân, ở dưới sự tăng cường của thiên phú lực lượng có thể đạt tới 200 vạn cân, lại trải qua 6 lần tăng cường của Thanh Phong Trảm, thì lực công kích có thể đạt đến 1200 vạn cân, lại tăng thêm nguyên lực có thể đạt đến lực lượng 2400 vạn cân, mà Cự viên màu trắng lại có thể nhẹ nhõm đánh vỡ công kích của hắn, còn gây ra tổn thương cho hắn đến trình độ này, tuyệt đối nắm giữ lực lượng 3000 vạn cân!
"Dò xét!" Trong chớp mắt, tình huống thiên phú của Cự viên màu trắng liền bị Diệp Thiên nhìn thấu.
—— ——
Chủng loại: Thái Thản Sâm Viên
Thiên phú huyết mạch: Đỉnh cấp
Thiên phú lực lượng: Sơ cấp
—— ——
"Trời ạ, lại có thể là thiên phú huyết mạch đỉnh cấp, hơn nữa còn nắm giữ thiên phú lực lượng Sơ đẳng! Con Thái Thản Sâm Viên này tuyệt đối còn chưa trưởng thành đến cực hạn, nếu không chỉ cần một chiêu liền đủ để miểu sát ta, thậm chí ngay cả thiên phú khép lại đỉnh cấp cũng không có cách nào khiến cho ta sống sót!" Diệp Thiên kinh hãi.
Trốn! Hắn vạn vạn lần cũng không phải là đối thủ, nguyên bản hắn còn đang muốn ở bên trong rừng rậm Thiên Diệp thêm một đoạn thời gian, tuy nhiên hiện tại là không thể nào.
Đáng ăn mừng là, tốc độ của con Thái Thản Sâm Viên cũng không nhanh, hắn và tiểu Kim vẫn có hi vọng trốn thoát.
Oanh! Thái Thản Sâm Viên lần thứ hai ra quyền, đánh về phía Diệp Thiên, nhưng vẫn cũ không giết được Diệp Thiên, chỉ khiến cho Diệp Thiên bị thương mà thôi, mà ở dưới sự khôi phục của thiên phú khép lại đỉnh cấp, Diệp Thiên giống như là một con gián đánh mãi không chết vậy.
Một lần lại một lần công kích, mà mỗi một lần Diệp Thiên đều thành công còn sống. Cứ như vậy, Diệp Thiên cùng với tiểu Kim dần dần bỏ chạy ra bên ngoài rừng rậm Thiên Diệp.
Xoạt! Quang mang trước mắt lóe lên, Diệp Thiên phát hiện ra mình cùng với tiểu Kim đã thành công trốn ra khỏi rừng rậm Thiên Diệp, bên ngoài là một mảnh đại địa mênh mông.
Chạy ra bên ngoài rừng rậm Thiên Diệp, tốc độ của Diệp Thiên cùng với tiểu Kim liền có thể chân chính phát huy ra, bởi vì ở bên ngoài có rất ít chướng ngại vật, lấy tốc độ chạy siêu cao của bọn hắn, cũng không đến mức đụng vào chướng ngại vật.
So sánh với sự bất đắc dĩ trong rừng rậm Thiên Diệp, nơi này mới là thiên địa chân chính.
Diệp Thiên trực tiếp cưỡi ở trên người của tiểu Kim, mà tiểu Kim cũng dồn hết sức lực, mở ra tốc độ gấp 25 lần vận tốc âm thanh, hóa thành một vệt sáng ở trên đại địa, phi tốc chạy đi.
Ở đằng sau, Thái Thản Sâm Viên cũng vọt ra bên ngoài rừng rậm Thiên Diệp, tốc độ bản thân của nó đã không bằng tiểu Kim, khó có thể đuổi theo tiểu Kim, chỉ có thể đập vào lồng ngực gào thét mấy tiếng, sau đó bất đắc dĩ trở về trong rừng rậm Thiên Diệp.
Thấy Thái Thản Sâm Viên không tiếp tục truy kích, Diệp Thiên liền nói tiểu Kim dừng lại.
Lúc này, cự ly của bọn hắn so với căn cứ Lâm Hải đã rất xa, xem chừng cũng phải cách mấy trăm dặm. Bởi vì hắn không dám chạy về phương hướng căn cứ Lâm Hải, hơn nữa cự ly giữa căn cứ Lâm Hải và rừng rậm Thiên Diệp lại quá gần, nếu như thật sự chạy tới căn cứ Lâm Hải, nói không chừng Thái Thản Sâm Viên sẽ truy đuổi tới, như vậy tuyệt đối sẽ là đại tai nạn của căn cứ Lâm Hải.
Vì sự an toàn của căn cứ Lâm Hải, hắn đã nói tiểu Kim chạy về một phương hướng khác, tránh căn cứ Lâm Hải ra.
Sau đó, Diệp Thiên cùng với tiểu Kim tìm kiếm đường trở về căn cứ Lâm Hải, ước chừng bỏ ra nửa giờ mới có thể tìm được căn cứ Lâm Hải. Đương nhiên, hắn sẽ không thừa nhận là kém một chút nữa đã không tìm được đường về.
Tại căn cứ Lâm Hải, vào thời điểm Diệp Thiên cưỡi tiểu Kim trở về, lần thứ hai làm cho vô số người chấn kinh.
Hàng phục hung thú, đây thế nhưng là sự tình mà rất nhiều người đều không có cách nào làm được a, bởi vì đại bộ phận hung thú đều có trí tuệ thấp, căn bản không hề có khái niệm đầu hàng.
Ở trong lòng của hung thú chỉ có hai loại khả năng là địch nhân chết hoặc là bản thân chết, có không biết bao nhiêu Đại Võ Giả muốn hàng phục một con hung thú trung cấp, nhưng kết quả đều là thất bại.