Siêu Cấp Tiên Y

Chương 23 : Ăn Cơm? Bữa Khác Đi!

Ngày đăng: 17:58 20/04/20


Trương Văn Trọng dừng chân, xoay người lại hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"



"Hẳn là anh còn chưa ăn cơm chiều phải không? Nếu không tôi mời ăn cơm?" Cô gái xinh đẹp lần đầu tiên chủ động mời đàn ông cùng dùng cơm, cho nên trong lòng nàng nhiều ít cũng có chút thấp thỏm.



Nếu như lúc này có ai quen biết với nàng nhìn thấy một màn này, tất nhiên sẽ bị kinh ngạc đến há to miệng, không thể tin được một màn nhìn thấy trước mắt. Bởi vì dựa vào sắc đẹp và địa vị của mình, bên người cô gái chưa bao giờ thiếu vắng bướm ong lai vãng. Những bướm ong kia không thể nghi ngờ đều là những thanh niên tuấn hào có tiền có thế, thế nhưng đối với những người này, cô gái cho tới bây giờ không hề có sắc mặt tốt để nhìn. Vậy mà hiện tại, nàng lại chủ động mời một người đàn ông bình thường tới mức không thể bình thường hơn cùng dùng chung một bữa cơm, chuyện như vậy nếu truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ làm cho rất nhiều người phải mở rộng tầm mắt.



Tuy nhiên chuyện làm cho kẻ khác càng thêm mở rộng tầm mắt còn đang ở phía sau.



"Ngày hôm nay không được, sau này rồi hãy nói." Không ngờ Trương Văn Trọng lắc đầu cự tuyệt lời mời của cô gái, xoay người rời đi.



Cô gái ngây ngốc đứng yên tại chỗ, hồi lâu còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần. Nàng thế nào cũng không nghĩ đến, chính mình lần đầu tiên chủ động mời đàn ông cùng ăn cơm lại có kết quả như vậy, thật sự đã vượt ngoài tưởng tượng của nàng. Nàng thậm chí còn hoài nghi, chính mình có phải đã nghe lầm rồi hay không. Thế nhưng nhìn theo bóng lưng Trương Văn Trọng đi xa, nàng liền hiểu được mình đã không hề nghe lầm, vị nam tử diện mạo bình thường này đã thật sự cự tuyệt lời mời của nàng.



Lẽ nào mị lực của mình lại kém đến như vậy hay sao?



Cô gái xinh đẹp có chút uể oải.



Mắt thấy bóng lưng Trương Văn Trọng càng đi càng xa, cô gái cũng không tiếp tục phiền não, nàng vội vã rướn chân, hai tay đặt lên bên miệng, hỏi lớn: "Uy, tôi còn không biết anh tên là gì đâu."
"Lão đại, ông yên tâm đi, chúng tôi liền đuổi theo, nhất định sẽ không để tên kia chạy mất đâu."



"Chờ sau khi đuổi theo, nhất định phải đánh cho hắn chết khiếp, thay lão đại trút ra khẩu ác khí!"



Sáu gã bảo an tâm tình kích động, xoay người lao ra khỏi cửa hàng đồ cổ, đuổi theo Trương Văn Trọng.



"Chờ một chút." Tên lão bản đột nhiên gọi bọn chúng lại.



Sáu gã bảo an vội vàng dừng chân, xoay người hỏi: "Lão đại, ông còn chuyện gì muốn phân phó chúng tôi đi làm sao?"



Tên lão bản chỉ vào hai tên nhân viên bán hàng gãy tay, nói: "Các ngươi không biết mặt tên hỗn đản kia, hai thằng này nhận được, các ngươi mang bọn nó đuổi theo, giáo huấn tên hỗn đản kia một phen cho ta. Ngô, được rồi, đừng đánh hắn ở chỗ đông người, gần đây cảnh sát quản khá nghiêm, nếu như các ngươi bị bắt, sẽ không được rồi. Ta nhớ ở gần đây có một ngõ cụt hẻo lánh vắng người, các ngươi nghĩ biện pháp dụ tên hỗn đản kia tới đó, đánh một trận. Tốt nhất là hủy một tay hoặc một chân của hắn, cho hắn lưu lại một phần hồi ức vĩnh cửu!"



"Không thành vấn đề, lão đại, mấy người chúng tôi làm việc, chẳng lẽ ông còn lo lắng sao? Chúng tôi đuổi theo tên tiểu tử kia đây!" Sáu gã bảo an đồng loạt gật đầu, kéo hai tên nhân viên bán hàng bị gãy tay chạy nhanh ra khỏi cửa hàng, hướng về phía Trương Văn Trọng vừa đi đuổi theo.



"Mẹ nó thằng nhãi con, dám chạy đến cửa hàng lão tử quấy rối, còn dám quét mặt mũi của lão tử, xem lão tử làm sao giết chết ngươi!" Ngay khi sáu gã bảo an rời đi, tên lão bản cửa hàng đồ cổ cười nhạt liên tục nói. Theo hắn xem ra, dù Trương Văn Trọng từng luyện võ, một mình cũng đấu không lại sáu gã bảo an kinh nghiệm đánh nhau phong phú này.