Siêu Cấp Tiên Y

Chương 28 : Anh làm bạn trai của tôi nhé!

Ngày đăng: 17:58 20/04/20


Buổi sáng ngày thứ hai, khí trời tương đối mát mẻ. Từng cơn gió lạnh thổi đến, xua tan đi bầu không khí oi bức mấy ngày liên tiếp. Làm cho tâm tình của mọi người cũng tùy thời phấn chấn hẳn lên.



Đúng tám giờ sáng, Trương Văn Trọng mang theo bức tranh Bách Thọ Đồ, đi vào trong trường đại học Ung Thành.



Vốn Trương Văn Trọng nghĩ rằng, chính mình đến sớm hơn nửa tiếng, hẳn là trong phòng khám của trường sẽ chẳng có ai. Nhưng khi hắn tiến vào thì mới phát hiện ra, cánh cửa phòng trực phía đối diện sớm đã mở toang hoang. Lâm Tử Mạn mặc chiếc áo blu màu trắng đang ngồi lặng thần ở trước bàn chuẩn bệnh. Hai mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm xuống quyển sách trên mặt bàn. Dường như hồn vía sớm đã lạc vào trong cõi thần tiên mất rồi.



Chứng kiến bộ dạng này của Lâm Tử Mạn, Trương Văn Trọng cười thầm một tiếng. Hắn cũng không nóng vội mở cửa phòng khám của mình, mà nhẹ nhàng bước sang phòng trực, hơn nữa còn đi tới gần nàng.



Lâm Tử Mạn vẫn đang ngẩn người như cũ, hồn nhiên bất tri giác không biết đến tình huống chung quanh.



Trương Văn Trọng khẽ mỉm cười lắc đầu, vươn cánh tay phải ra, khõ lên trên mặt bàn "cộp cộp"...Thanh âm đánh thức Lâm Tử Mạn tỉnh hồn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



"Uy...có chỗ nào không thoải mái sao?" Hiển nhiên Lâm Tử Mạn vẫn còn chưa chấn chỉnh lại tinh thần, nàng vội vàng nói chuyện khiến cho Trương Văn Trọng cảm thấy buồn cười.




"Ài." Lâm Tử Mạn thở dài: "Kỳ thật tôi cũng cảm thấy rất đúng. Nhưng quan trọng là mẹ của tôi lại không nghĩ như vậy. Bà khăng khăng muốn tôi phải chia tay với người bạn trai kia, rồi tìm kiếm bạn trai mới tại Ung Thành. Hơn nữa còn phải nhanh chóng kết hôn, sinh cháu ngoại cho bà cưng chiều. Uy, nghĩ đến chuyện tình này, tôi lại cảm thấy choáng váng đầu óc, phiền não vô cùng..."



"Tuy rằng tôi rất muốn giúp cô, nhưng cái loại chuyện này ngay cả tôi có lòng muốn giúp, cũng là vô pháp tương trợ ah!" Trương Văn Trọng đứng dậy nói: "Lâm y sinh, cô hãy buông lỏng tâm tình đi cho thoải mái đầu óc. Tục ngữ nói binh đến tướng ngăn, chuyện này chung quy sẽ có biện pháp giải quyết. Thời gian cũng không sai biệt lắm, tôi phải trở về phòng khám của mình đây."



"A...Trương y sinh, trước tiên anh hãy khoan đi đã...mau...mau dừng lại!" Chứng kiến Trương Văn Trọng đứng dậy muốn đi, bỗng dưng nhãn tình của Lâm Tử Mạn sáng ngời, đột nhiên nàng nghĩ ra một cái biện pháp hoàn hảo. Nhất thời đứng bật lên, kích động nói: "Tôi vừa nghĩ ra một biện pháp, có thể nó sẽ ứng phó được mẹ tôi trong một khoảng thời gian. Nhưng biện pháp này cần phải có anh trợ giúp thì mới ổn."



Trương Văn Trọng dừng bước, xoay người lại tò mò hỏi: "Hả? Biện pháp gì cơ? Nói nghe một chút xem! Nếu nằm trong khả năng thì tôi nhất định sẽ trợ giúp cô."



Lâm Tử Mạn kích động nói: "Trương y sinh, anh làm bạn trai của tôi nhé!"



"Hả...?" Trương Văn Trọng nghe được liền ngây dại.