Siêu Cấp Tiên Y

Chương 47 : Mục đích của rắn hổ mang Ngụy Nhạc

Ngày đăng: 17:58 20/04/20


"Nói như vậy, tôi vẫn còn cơ hội mà." Ngụy Nhạc nghe được lời nói của Lâm mẫu, biểu tình hơi thư giãn, hướng Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Nhận thức một chút, tôi là Ngụy Nhạc."



"Trương Văn Trọng." Trương Văn Trọng tự giới thiệu.



Lâm phụ ở một bên len lén nhìn xung quanh phòng khách, vừa đè thấp thanh âm dò hỏi: "Hiện tại hai người đàn ông đụng vào nhau rồi, làm sao bây giờ?"



"Ông khẩn trương cái gì? Hai người bọn họ cũng sẽ không đánh nhau đâu." So sánh với Lâm phụ không biết nên làm sao, Lâm mẫu lại bình tĩnh hơn nhiều, tay trái bà chống nạnh, tay phải cầm xẻng, rất có khí thế dũng cảm như chỉ điểm giang sơn: "Hai người bọn họ song song xuất hiện cũng tốt, chúng ta có thể nhân cơ hội này, hảo hảo quan sát hai bên một chút, từ trong hai người bọn họ chọn ra một người."



"Thế nhưng tôi xem Tử Mạn và tiểu tử tên Văn Trọng kia, cảm tình hình như là không tệ..." Lâm phụ có chút do dự nói: "Nếu con gái đã làm ra lựa chọn, như vậy chúng ta không nên xen vào làm khó nữa đi?"



"Không được." Lâm mẫu kiên quyết cự tuyệt: "Tử Mạn vừa mới tốt nghiệp đại học bước vào xã hội, kinh nghiệm xã hội phi thường ít ỏi, làm sao có thể nhận ra ai tốt ai xấu? Còn không phải nhờ vào hai người làm cha mẹ như chúng ta đến giúp đỡ? Đây chính là chuyện quan hệ đến hạnh phúc cả đời nó, chúng ta cũng không thể không quan tâm, để nó gặp bất hạnh."



Lâm phụ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ai, tùy bà thôi. Nhiều năm như vậy, vô luận chuyện gì cũng đều do bà làm chủ, tôi đã có thói quen rồi."



"Nghe tôi sẽ chuẩn không sai." Lâm mẫu có chút đắc ý nói, sau đó bà đẩy Lâm phụ một cái: "Ông cũng đừng ở mãi trong phòng bếp, nhanh đi ra ngoài cùng bọn họ, thuận tiện quan sát một chút ai hơn ai."




"Nhờ người bạn mua dùm, nhưng thật ra cũng không tốn nhiều tiền, hai bình một vạn tám." Ngụy Nhạc vẻ mặt đắc ý, thậm chí còn nhìn Trương Văn Trọng đưa ra ánh mắt khiêu khích, ánh mắt rõ ràng muốn nói: "Của ta là Lafite, rượu thuốc của ngươi nhanh ném đi!"



Trương Văn Trọng nhàn nhạt cười, hoàn toàn không đem sự khiêu khích của Ngụy Nhạc đặt vào trong mắt. Nhưng Lâm Tử Mạn lại có chút không nhẫn nại được, nàng đá vào chân Trương Văn Trọng, nhìn hắn bậm môi, như muốn hỏi: "Anh đến tột cùng đang làm cái quỷ gì?"



Trương Văn Trọng nhìn nàng mỉm cười, môi mấp máy như nói: "Đừng có gấp."



Lực chú ý của Lâm phụ và Lâm mẫu lúc này đều đặt lên hai chai Lafite sang quý, không có chú ý tới sự mờ ám giữa Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn, thế nhưng Ngụy Nhạc ngồi ngay đối diện cũng nhìn thấy cảnh này rất rõ ràng. Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, nhìn ra có vài phần âm ngoan.



Ngụy Nhạc sở dĩ muốn thân cận với Lâm Tử Mạn, một trong những nguyên nhân chính là vì vẻ thanh xuân tươi đẹp của nàng. Mà ngôi nhà của Lâm gia, cũng là một nguyên nhân hắn dò xét để ý tới.



Căn nhà này do Lâm phụ Lâm mẫu mua vài năm trước. Khi đó giá nhà rất rẻ, mà hiện tại giá bất động sản tại Ung Thúy Hoa Đình đã tăng lên một vạn nguyên một thước vuông, vì vậy căn nhà của Lâm gia, qua tay là có thể bán được hơn trăm vạn!



Nếu giành được Lâm Tử Mạn, đoạt đi bất động sản của Lâm gia, đây mới chính là mục đích thực sự của Ngụy Nhạc.