Siêu Cấp Tiên Y

Chương 63 : Vưu lão gia hai chân bị liệt

Ngày đăng: 17:58 20/04/20


"Thế nào, cái tên anh của tôi không phải rất cổ quái chứ? Ha ha, nghe ba mẹ kể lại rằng, thời gian sinh ra anh tôi, suy nghĩ mãi hồi lâu cũng không nghĩ ra được một cái tên nào hay, cuối cùng lại đặt một cái tên cổ quái như vậy. Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng vì cái tên này mà thường xuyên bị bạn bè cười nhạo ah!" Đàm Thanh mỉm cười giải thích, ngay cả khi bị ông anh trai của mình trừng mắt nhìn, nàng vẫn không hề úy kị như cũ, nắc nẻ cười không muốn ngừng.



Trương Văn Trọng nói: "Tôi lại cảm thấy cái tên này rất không sai, cũng chẳng có gì cổ quái cả."



Đàm Thanh lườm Trương Văn Trọng nói: "Anh thật đúng là người không có khiếu hài hước chút nào."



Trương Văn Trọng dở khóc dở cười, không thèm quản đến nàng, vươn tay ra bắt tay cùng Đàm Mỗ Nhân, hàm hồ nói: "Xin chào, tôi tên là Trương Văn Trọng, rất vui khi được làm quen với anh."



Ngay tại lúc hai người bắt tay nhau, một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trong tay Đàm Mỗ Nhân truyền ra. Nháy mắt cánh tay phải của hắn liền biến thành một chiếc kìm sắt, gắt gao kẹp chặt vào tay phải của Trương Văn Trọng.



Trương Văn Trọng không khỏi lắc đầu cười khổ, Đàm Mỗ Nhân này cùng Đàm Thanh thật sự không hổ là hai anh em, đều thích dùng sức mạnh ganh đua với người khác.



Tuy rằng Trương Văn Trọng đã luyện Y Giám Tâm Kinh đến tầng thứ nhất...luyện nhục. Nhưng hắn vẫn cảm thấy lực lượng mạnh mẽ truyền ra từ bàn tay của Đàm Mỗ Nhân. Trương Văn Trọng hiểu rõ, nếu như mình không chịu đối ứng, rất có thể bàn tay phải của mình sẽ bị Đàm Mỗ Nhân làm cho tổn thương.



Trương Văn Trọng lập tức vận khởi đạo chân nguyên ở trong nội thể truyền đến cánh tay phải, cũng ép nó thành mũi nhọn, xuyên thấu qua lỗ chân lông phóng ra bên ngoài, đâm vào trong lòng bàn tay của Đàm Mỗ Nhân.




"Nhãn quang linh mẫn, quan sát tỉ mỉ, cậu rất có tiềm chất trở thành một tay lính trinh sát ưu tú đó." Đàm Mỗ Nhân tỉnh ngộ cười nói: "Có hứng thú đến quân khu của tôi chơi không?"



"Sau này hãy nói đi, bây giờ tôi còn chưa muốn gia nhập quân ngũ." Trương Văn Trọng uyển chuyển từ chối.



Ngay tại khi Trương Văn Trọng nói chuyện phiếm cùng hai anh em Đàm gia, thì nhóm quý khách cũng sôi nổi nhập tiệc. Sau một tràng pháo nổ giòn tan vang lên, thì nhân vật chính của buổi thọ yến ngày hôm nay, Vưu lão gia Vưu Thiên Hải cũng ngay ngắn ngồi ở trên xe lăn, được Vưu Giai cẩn thận đẩy ra.



Nhóm quý khách đồng thời đứng dậy nghênh đón, hướng về phía lão gia tử mà dồn dập vỗ tay chúc phúc.



Ánh mắt của Trương Văn Trọng bỗng nhiên rơi xuống đôi chân có dấu hiệu co rút của Vưu Thiên Hải.



Đàm Thanh đứng ngay bên cạnh Trương Văn Trọng, nàng theo ánh mắt của hắn, không khỏi thở dài, nhẹ giọng giải thích nói: "Đôi chân của Vưu lão gia là bị thương ở chiến trường Triều Tiên năm xưa. Lúc trước còn trẻ thì vẫn khỏe mạnh không sao, nhưng tới lúc tuổi già căn bệnh liền phát tác nghiêm trọng. Ban đầu vẫn chống nạng đi lại bình thường, nhưng từ năm ngoái hai chân của ông đã hoàn toàn tê liệt, chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn thôi."



"Hóa ra là thế." Trương Văn Trọng gật đầu minh bạch. Theo sau hai mắt híp lại thành một đoàn, cẩn thận quan sát đôi chân của Vưu Thiên Hải.