Siêu Cấp Tiên Y

Chương 66 : Bách Thọ Đồ và tâm tình của mọi người

Ngày đăng: 17:58 20/04/20


Khi Vưu Giai xoay người bước lên tầng, thì tất cả mọi người đều suy đoán, không biết nàng sẽ tặng lễ vật gì để mừng thọ cho Vưu lão gia tử.



Lúc này Vưu Triêu Lâm đã hiểu rõ ngọn ngành rồi, bức tranh nàng dâng lên, Vưu lão gia cũng không ưa thích bao nhiêu. Nàng không khỏi nén giận Vưu Tình con gái mình, tặng cái gì không tốt, tại sao lại đi tặng bức tranh ngoại quốc đây?



Tại Vưu Triêu Lâm xem ra, bức tranh này giới trẻ Anh quốc có thích hay không, nàng cũng không quan tâm. Nàng chỉ cần biết chính là, Vưu lão gia có ưa thích nó không thôi. Hiện tại xem ra, tuy rằng Vưu lão gia không bày tỏ, nhưng từ ánh mắt của lão gia, phỏng chừng lão gia cũng không phải thực lòng ưa thích bức tranh này.



"Ài...năm nay bốn anh em chúng ta dâng tặng lễ vật mừng thọ cho lão gia tử, chỉ sợ nhà ta chính là kém cỏi nhất đi?" Vưu Triêu Lâm âm thầm thở dài, trong lòng tràn đầy nuối tiếc. Bỗng nhiên dư quang khóe mắt nàng nhìn sang tam ca Vưu Triêu Tường, trong lòng vừa động, thầm nghĩ: "Tam ca hắn là người làm việc điên cuồng, hơn nữa cũng không có thời gian nghiền ngẫm tâm tư của lão nhân gia. Có thể lễ vật mừng thọ của nhà Tam ca, cũng sẽ không làm cho lão nhân gia vui hơn bao nhiêu đâu." Nàng càng nghĩ, càng cảm thấy có khả năng này, nhất thời lo lắng trong lòng được quét sạch, chỉ cần nàng không phải là người lót đáy, như vậy cũng đủ thỏa mãn lắm rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



"Đại ca, anh nghĩ Tam đệ sẽ tặng lễ vật gì để mừng thọ cho lão nhân gia đây?" Vưu Triêu Phúc cùng Vưu Triêu Quý đang âm thầm xì xào bàn tán: "Tới khi đó, đừng nói là sẽ giành hết sự nổi bật của bộ ấm tử sa kia nha."



"Bức tượng phật bằng vàng ròng của chú còn không thể tranh giành với bộ ấm tử sa. Lễ vật nhà lão tam, như thế nào có thể tranh phong cùng ta đây?" Vưu Triêu Quý lộ ra tin tưởng mười phần nói tiếp: "Lão Tam chính là người thiên về công việc, đâu có thời gian rảnh rỗi để đi mua lễ vật mừng thọ cho lão nhân gia? Nếu tôi đoán không sai, nhất định hắn kêu Vưu Giai thay mặt hắn, đi tới khu phố đồ cổ tìm mua tranh chữ. Mà theo tôi biết được, trong mấy cửa hàng ở phố đồ cổ Ung Thành, căn bản sẽ không có bức tranh chữ nào, có thể so sánh cùng bộ ấm tử sa này của tôi."



"Trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối, đại ca cũng đừng tự tin quá mức như thế." Vưu Triêu Phúc cười nói.




Vưu lão gia chứng kiến đại bộ phận bức tranh này còn mới tinh, thì lão cũng hơi nhíu mày. Bất quá lòng dạ thâm sâu, nên không có toát ra biểu tình gì, vẫn cười dài như cũ.



Vưu Giai rất bình tĩnh, nàng không nhanh không chậm, đem bức tranh Bách Thọ Đồ này mở ra.



Khi trông thấy nước giấy Tuyên Thành và chữ viết, thì đám người Vưu Triêu Quý, Vưu Triêu Phúc cùng Vưu Triêu Lâm lại khẽ mỉm cười. Bởi vì thụ sâu hun đúc của Vưu lão gia, nên bọn hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra giấy Tuyên Thành này là mặt hàng đương đại, hơn nữa còn vô cùng bình thường. Tựa hồ ở ngoài cửa hàng tạp hóa nào cũng đều bày bán cái loại giấy Tuyên Thành kém chất lượng này.



"Không hề nghi ngờ, lần này lão Tam mua phải hàng giả rồi." Ba huynh muội Vưu gia nhỏ giọng phán định, đều dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn sang Vưu Triêu Tường.



Hi vọng của vợ chồng Vưu Triêu Tường ở một khắc này, đã tan biến sạch trơn. Trong nháy mắt biểu tình của bọn họ trở nên khó coi cực điểm.



Ngay lúc này, hàng chữ thọ thứ nhất của bức tranh, cũng được hiển lộ ra ở trước mắt mọi người.