Siêu Cấp Tiên Y

Chương 69 : Bức TranhSống?

Ngày đăng: 17:58 20/04/20


Vưu Giai rất nhanh đi mang văn phòng tứ bảo đưa tới.



Bút là loại bút lông Hồ Châu nổi danh, bút lông sói, bút lông cừu, đủ loại bút lông, mực thuộc loại mực Huy Châu nổi danh, hương thơm của mực nhàn nhạt thấm đẫm vào tận ruột gan, giấy là giấy Tuyên Thành do huyện An Huy sản xuất, chất liệu của giấy nhẵn nhụi, thuộc hàng cao cấp, nghiên mực cũng là nghiên mực Đoan Khê nổi danh, tạo hình phòng cách cổ xưa trang nhã, có thể nói là hàng nghệ thuật cao cấp.



Vưu Giai tự mình giúp Trương Văn Trọng trải giấy Tuyên Thành lên mặt bàn, cùng sử dụng chặn giấy hình con thỏ ngọc trắng đè bằng giấy Tuyên Thành, sau đó còn đích thân mài mực giúp Trương Văn Trọng. Bởi vì Vưu lão gia tử không có việc gì khi rảnh cũng thích viết chữ vẽ tranh, cho nên Vưu Giai sớm đã nắm giữ phương pháp mài mực, lúc này nàng mài mực, tư thái ưu mỹ, lực đạo vừa phải.



Trong lúc Vưu Giai mài mực, Trương Văn Trọng đứng ngay cạnh bàn, nhắm hai mắt lại trong lòng bắt đầu suy tư.



Vưu Giai một bên mài mực, một bên thầm lén nhìn Trương Văn Trọng, trong lúc thầm mắng hắn là đầu gỗ, cũng nhịn không được hiếu kỳ suy đoán, đến tột cũng hắn muốn vẽ tranh gì.



Một người có bản lĩnh viết thư pháp siêu phàm thoát tục, đồng thời còn biết vẽ tranh, một người bị Chu Văn Bân gọi là "quỷ thần" "thiên tài", nếu như muốn kiếm tiền hoặc nổi danh, chỉ sợ thanh danh sớm đã lan xa đi rồi? Thế nào lại chịu ẩn tích trong một phòng y tế của trường đại học Ung Thành, cam tâm làm một giáo y không có chút tiếng tăm?



Vưu Giai một bên mài mực, một bên miên man suy nghĩ.



Ngay khi Vưu Giai mài mực xong, chuẩn bị nhắc nhở Trương Văn Trọng, Trương Văn Trọng cũng mở mạnh hai mắt, một đạo tinh mang nhiếp hồn hiện lên ngay trong ánh mắt của hắn.



Vưu Giai lại càng hoảng sợ, Chu Văn Bân và Vưu lão gia tử ở hai bên cũng nhướng mạnh lông mày.



Người Trung Quốc khi vẽ tranh, chú ý chính là ý tồn bút tiên, dùng khí khiển bút. Lúc này Trương Văn Trọng không thể nghi ngờ là đang phù hợp với loại tình huống này.
"Bức họa này, đích thật là kiện hi thế trân phẩm. Thế nhưng lão gia tử trong tranh, thế nào lại hai chân khỏe mạnh..." Vưu Triêu Quý nói đến đây, chợt dừng phắt lại, lại lén liếc mắt nhìn Vưu lão gia tử, rất sợ câu nói vô tâm vừa rồi của mình, sẽ làm tổn thương tâm trạng của lão gia tử. Phải biết rằng, ở Vưu gia, chân của Vưu lão gia tử chính là cấm kỵ của bọn họ. Bởi vì chân của Vưu lão gia tử, trải qua nhiều chuyên gia trong và ngoài nước chẩn đoán, cuối cùng đều bó tay hết cách. Cho nên bọn họ rất ít ở trước mặt Vưu lão gia tử nhắc tới chuyện có liên quan tới đôi chân.



Thế nhưng hiện tại, trong bức họa của Trương Văn Trọng, hai chân của Vưu lão gia tử đều khỏe mạnh.



Những lời này của Vưu Triêu Quý, lập tức khiến cho mọi người có mặt chú ý.



Đúng a, Vưu lão gia tử trong bức tranh, vô luận là hình thể bên ngoài, cách ăn mặc, thậm chí là thần thái, đều không khác gì Vưu lão gia tử thật sự, có thể nói là giống như đúc. Nhưng Vưu lão gia tử trong tranh, hai chân không những không bị liệt, trái lại còn ngạo nghễ đứng thẳng trên vách núi.



Vùng lông mày của mọi người, không hẹn mà cùng nhíu chặt lại, mọi người đều trầm mặc không nói. Bầu không khí trong khoảnh khắc, cũng biến thành nặng nề dị dạng lên.



Ánh mắt mọi người đều trong chú ý và lơ đãng, đưa tới trên người Trương Văn Trọng. Bọn họ đều đang suy đoán, Trương Văn Trọng vẽ hai chân Vưu lão gia tử khỏe mạnh trong tranh, đến tột cùng là có ý tứ gì?



Đến tột cùng là hắn vô tâm sai lầm? Hay hắn cố ý làm vậy?



Mọi người đều đang chờ đợi Trương Văn Trọng vạch trần đáp án này.



Mà Trương Văn Trọng lại chậm rãi xoay người, nhìn Vưu lão gia tử mỉm cười, nói ra một câu làm mọi người nhảy dựng: "Tôi có thể giúp ông đứng lên một lần nữa!"