Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 122 : Chỉ Còn Lại Tro Cốt

Ngày đăng: 01:34 19/04/20


Sáu người ấn vài cái lên khối lập thương đó, lớp kim loại mở ra để lộ một cái ống tiêm đựng thứ chất lỏng màu đỏ.



Sau mấy giây lưỡng lự, họ gườm gườm nhìn Lâm Phi rồi chọc ống tiêm vào cánh tay rất cường tráng của mình.



Sau khi tiêm thứ chất lỏng kia vào, thân thể sáu tên trọc bắt đầu phình to, bề mặt da biến thành màu đỏ, nhãn cầu trợn ngược nhìn Lâm Phi.



Grào! Grào!



Ba trong sáu tên đột nhiên như quả bóng được thổi hơi, ngũ quan và tứ chi dần không còn hình người nữa.



- Thứ thuốc kích thích này đang trong quá trình thử nghiệm, vẫn còn những nhân tố bất ổn. Nếu may mắn, gen ổn định, tố chất cơ thể phù hợp tiêu chuẩn thì gen sẽ được tối ưu hoá. Trong thời gian ngắn trở thành chiến sĩ cuồng bạo, các mục thuộc tính sẽ được nâng cao rất nhiều. Nhưng nếu không may mắn, thân thể sẽ biến thành quái vật giống như núi thịt. Nhưng loại thuốc này vẫn rất đáng để nghiên cứu. Ít nhất thì trên chiến trường, khi phải đối diện với tuyệt cảnh, các chiến sĩ vẫn có thể đặt cược một lần.



Viện trưởng Viện nghiên cứu xoa bụng, đắc ý nói.



- Thứ thuốc cá cược với tính mạng khi đối mặt với tuyệt cảnh trên chiến trường mà ông cho bọn chúng dùng đối phó với học viên của tôi. Ông đi chết đi!



Viện trưởng Học viện quân sự Bắc Đẩu bùng nổ phẫn nộ, đứng phắt dậy, xách ghế phang về phía viện trưởng Viện nghiên cứu.



Ba người phụ trách bên quân đội vội ngăn lại.



Còn trong sàn đấu, Lâm Phi nhìn ba chiến sĩ cuồng hoá, biết rằng chỉ dựa vào quyền cước là không thể đối phó được.



Lâm Phi đưa tay vào trong người ra vẻ như lấy thứ gì đó, che tầm mắt của mọi người xung quanh, lấy từ trong vạn năng giới chỉ hai con dao phẫu thuật kim loại tổng hợp cao cấp sắc bén tiện tay lấy từ chỗ bà Phùng Hợp.



Hai con dao phẫu thuật xuất hiện trên tay Lâm Phi phát ra những tia lam quang chói mắt. Vừa nhìn là thấy sức sát thương rất lớn. Hai con dao này bên ngoài có bôi thuốc mê nồng độ cao, cũng có thể là thốc độc, còn về nó rốt cuộc đã bôi thứ thuốc gì thì có lẽ chỉ bà Phùng Hợp là biết.



Lâm Phi mỗi tay cầm một con dao, sau khi múa vài đường dao, hắn cầm dao phẫu thuật giống như cầm dao găm, hơi cúi người, chân trái bước lên trước làm tư thế sẵn sàng xung kích.



Grào! Grào!



Ba tên đầu trọc cuồng hoá nhanh chóng xông về phía Lâm Phi. Các học viên của Học viện quân sự Bắc Đẩu lúc này đã mất dũng khí khi đối mặt với đối thủ như quái vật kia. Họ bắt đầu trốn sau lưng Lâm Phi, ánh mắt Lam Linh Nhi nhìn Lâm Phi cũng thay đổi, từ sự khinh miệt đã chuyển thành kính phục và mang chút lo lắng.
Khi bà Phùng Hợp định đem cả cậu học viên năm thứ năm bị ngất đi thì viện trưởng Học viện quân sự Bắc Đẩu vội ngăn lại:



- Cậu ta chỉ bị thương nhẹ, không cần phiền bà.



Ông nghĩ bụng, đưa tới chỗ bà thì dễ, muốn ra thì khó lắm, đến giờ Áo Đinh Đặc bà còn chưa thả ra.



Chiều hôm đó, cháu gái bà Phùng Hợp, nhận được quà của bà nội gửi tới phòng thí nghiệm tế bào. Mười người biến đổi gen, sáu chết, ba gen bị vỡ, một bị thương. Cô cháu gái phấn khích cứ khen mãi bà có lòng, bắt đầu động thủ cắm máy duy trì sự sống cho ba người còn sống, giải phẫu sáu người đã chết.



Tối hôm đó, viện trưởng Viện nghiên cứu cùng ba người bên quân đội đến chỗ bà Phùng Hợp chuẩn bị đón bệnh nhân và đưa thi thể đi.



- Chết hết rồi, ba người vỡ gen và một người gãy tay đều chết rồi, tôi đã hoả táng. Nếu các ông muốn lấy lại thì tôi có thể giao tro cốt.



Bà Phùng Hợp liếc nhìn bốn người nói.



- Cái gì, chết hết rồi? Không thể nào? Sinh mệnh lực của các chiến sĩ biến đổi gen của tôi cực kỳ mạnh. Bà muốn nuốt gọn các chiến sĩ của tôi làm thí nghiệm chứ gì? Biết điều thì thả người! Nếu không tôi san bằng cái viện nghiên cứu này!



Viện trưởng Viện nghiên cứu gen nghe thế phẫn nộ nói. Ba người bên quân đội cũng hùa theo.



- San bằng viện nghiên cứu của tôi? Còn phải xem ông có khả năng đó không đã. Viện này là do tổng chỉ huy ba hạm đội lớn nhất Thiên Long Liên Bang cùng với liên bang nghị hội cùng bỏ vốn xây cho tôi. Người kéo sập được nó vẫn chưa được sinh ra đâu. Cho các ông mười giây biến khỏi nơi này. Nếu không tôi sẽ cho kiểm tra thân thể các ông, tôi nghi ngờ các ông có vấn đề. Một khi đã kiểm tra, có thể rời khỏi đây nguyên vẹn không thì khó nói lắm.



Giọng the thé của bà Phùng Hợp vang lên, bà ta lấy ra một tấm thiếp nhỏ có đề tự của tổng chỉ huy ba hạm đội lớn nhất Thiên Long Liên Bang.



Ba người bên quân đội thấy thế, biết cái viện nghiên cứu này là không thể động vào được, không nói lời nào lập tức rời đi luôn.



Còn viện trưởng Viện nghiên cứu gen nhìn gương mặt của bà Phùng Hợp, đột nhiên nghĩ tới một người khủng bổ trong giới y học, thường lấy người sống ra làm thí nghiệp, y thuật còn vô cùng cao minh, nhân vật cấp đại thần – bà Phùng Hợp.



Ông ta càng nhìn càng thấy giống, chỉ trách mình trước khi tới không điều tra kỹ. Nếu biết vị đại thần khủng bố này đóng quân ở Học viện quân sự Bắc Đẩu thì nói thế nào ông ta cũng không dám tới.



Giờ ông ta cũng từ bỏ ý định đòi người từ tay nhà nghiên cứu điên cuồng này rồi. Ông ta vội vàng rời đi, nếu không nếu bà Phùng Hợp hỷ nộ vô thường này mà không vui thì thật sự sẽ nói được làm được, “kiểm tra” thân thể cho ông ta, mất vài bộ phận thì hỏng!