Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 131 : Cuộc Sống Không Còn Gì Tiếc Nuối

Ngày đăng: 01:34 19/04/20


- Anh thật sự cứu được tôi sao?



Ngải Vi Nhi nhìn Lâm Phi, kích động nói.



- Tin tôi đi, tôi là đệ tử của bà Phùng Hợp, bà ấy là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới y học Thiên Long Liên Bang. Đi nào, theo tôi đi gặp để bà ấy chẩn đoán cho cô.



Lâm Phi nói.



Ngải Vi Nhi thấy bảo mình có hy vọng sống tiếp, nhìn dáng vẻ đầy tự tin của Lâm Phi, tuy không hiểu về những nhân vật cấp đại thần trong giới y học Thiên Long Liên Bang nhưng cô cũng chuẩn bị đi thử xem sao.



Bốn người ngồi xe đến viện nghiên cứu bà Phùng Hợp, được bảo vệ dẫn đến phòng thí nghiệm của bà.



Bà Phùng Hợp lúc này đang cầm ống nghiệm chứa dịch thể chưa biết làm nghiên cứu ở một cái máy tế bào.



- Làm phiền bà nghiên cứu rồi.



Lâm Phi không chút khách khí nói lớn.



Bà Phùng Hợp giật mình, suýt nữa thì đánh rơi ống nghiệm.



- Tiểu tử thối Lâm Phi, cậu đến đấy à. Tôi nghe nói chuyện của cháu tôi rồi, cảm ơn cậu đã giải quyết rắc rối giúp nó. Nhớ là lần sau khi tôi đang nghiên cứu thì không được làm phiền, càng không được nói lớn tiếng như thế. Ống nghiệm của tôi mà vỡ, dịch thể này mà rớt ra ngoài không chỉ chúng ta đi gặp thượng đế mà cả thầy trò Học viện quân sự Bắc Đẩu này không một ai sống nổi đâu.



Giọng nói chói tai của bà Phùng Hợp vang lên, rồi tay run run cất ống nghiệm đi.



Nghe thấy bà Phùng Hợp nói thế, lại nhìn thấy đôi tay không ngừng run run của bà, mọi người ai cũng lo lắng, mãi đến khi bà cất hết ống nghiệm rồi tất cả mới thở phào.



- Bà bà, lần này tôi tới nhờ bá cứu người, bạn tôi Ngải Vi Nhi, trong đầu cô ấy có một khối u, bà xem giúp đi.



Lâm Phi đẩy Ngải Vi Nhi đang đứng phía sau lên.



- Được, không vấn đề gì. U não có rất nhiều loại, tuy không phải sở trường của tôi nhưng có thể miễn cưỡng phân tích một chút, vẫn hơn mấy lão lang băm ngoài kia.



Bà Phùng Hợp vừa nói vừa dẫn bọn Lâm Phi sang phòng thí nghiệm khác. Bà bảo Ngải Vi Nhi nằm trên giường, bắt đầu dùng các loại máy kiểm tra cho cô hơn mười phút.



- Bố mẹ cô đâu?



Kiểm tra xong, bà Phùng Hợp hỏi Ngải Vi Nhi.



- Họ đều hy sinh trên chiến trường sau khi tôi ra đời không lâu.



Ngải Vi Nhi có chút bi thương đáp.



- Năm nay cô bao nhiêu tuổi?



Bà hỏi tiếp.



- Mười tám.



Ngải Vi Nhi đáp.



- Vẫn còn trinh, chưa có bạn trai đúng không?




- Tôi chưa bao giờ phẫu thuật não, giúp tôi viết trình tự phẫu thuật, tôi xem qua trước.



Lâm Phi nói.



- Được, cái này quá đơn giản. Tôi viết ngay đây.



Bà Phùng Hợp lấy giấy bút từ trong túi áo rồi nhanh chóng viết ra.



Mấy phút sau bà đưa Lâm Phi một tờ giấy.



Lâm Phi nhận tờ giấy rồi nhanh chóng xem đi xem lại.



Âu Dương Phụng tiêm xong thuốc mê cho Ngải Vi Nhi, tim đập thình thình.



Vốn cô còn hy vọng Lâm Phi sẽ hoàn thành cuộc phẫu thuật khó khăn này, nhưng giờ thấy đến trình tự phẫu thuật hắn cũng không biết, cô đã hoàn toàn mất lòng tin rồi.



- Lâm Phi, hay lần này để bà bà phẫu thuật chính, anh ở bên cạnh trợ giúp? Ít nhất thì bà bà còn có 3% thành công!



Âu Dương Phụng nghĩ cho tính mạng của Ngải Vi Nhi, nói với Lâm Phi.



- Tin tôi đi, tỉ lệ thành công của tôi là 100%. Tôi còn thay tim thành công rồi cơ mà.



Lâm Phi nói.



- Anh từng thay tim? Nó cần kinh nghiệm rất cao thâm mới làm được, anh làm ở đâu?



Âu Dương Phụng nhớ đến mấy hôm trước Lâm Phi thành thục điều chế thuốc trong phòng thí nghiệm, cô lại có lòng tin cuộc phẫu thuật này sẽ thành công.



- Trong mơ, lúc đó tôi cũng cho rằng bệnh nhân ấy hết cứu, nhưng cuối cùng tôi vẫn thành công.



Lâm Phi đáp, vừa nói hắn vừa cất tờ giấy bà Phùng Hợp viết vào túi.



Nghe Lâm Phi đáp vậy, Âu Dương Phụng hoàn toàn từ bỏ, cô bắt đầu nghĩ đến việc tham dự tang lễ của Ngải Vi Nhi rồi. Trong lòng thương cho Ngải Vi Nhi sao lại dễ dàng giao tính mạng cho hai bác sĩ quái dị như Lâm Phi với bà Phùng Hợp chứ.



Đối mắt với bà Phùng Hợp và Lâm Phi cùng điên cuồng như nhau, Âu Dương Phụng không biết là mình không bình thường hay hai người họ không bình thường nữa.



Lâm Phi quay lại nhìn Ngải Vi Nhi nằm trên bàn phẫu thuật.



Hôm nay cô mặc chiếc áo có sáu cái khuy. Lâm Phi đưa tay cởi khuy áo từ trên xuống dưới, một cái, hai cái, ba cái…



Đúng vào lúc Lâm Phi cởi cái khuy thứ ba, áo lót của Ngải Vi Nhi lộ ra, Âu Dương Phụng ở bên cạnh nói lớn:



- Lâm Phi anh làm gì đấy?



- Á! Nhầm nhầm, hai lần phẫu thuật trước đều cởi áo trước, tôi căng thẳng quá!



Lâm Phi đáp. Hắn bắt đầu cầm dao phẫu thuật đến trước đầu Ngải Vi Nhi, xoẹt xoẹt mấy cái, mái tóc dài của Ngải Vi Nhi bị xẻo trọc hết.



Lúc này Âu Dương Phụng không nói được gì cài lại áo cho Ngải Vi Nhi.