Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 168 : Di Ngôn Của Ứng Cử Viên Chiến Thần (1)

Ngày đăng: 01:35 19/04/20


Lâm Phi sau khi nằm bên trong khoang kim loại, Phùng Hợp Bà Bà liền bắt đầu khởi động các phím bấm thời không. Rất nhiều nguồn năng lượng điện bắt đầu tụ tập tới thiết bị chuyển hóa thời không bên cạnh khoang kim loại.



Mà ông lão dị năng thời không bị nối với nó cũng phát ra tiếng kêu đau đớn.



Nhưng tiếng động này trực tiếp bị Phùng Hợp Bà Bà và Lâm Phi bỏ qua.



Lâm Phi nằm bên trong khoang kim loại phát hiện ra bốn phía đột nhiên bắt đầu sáng rực lên. Ánh sáng màu trắng bạc chiếu khắp toàn bộ khoang kim loại, hơn nữa phía trên đầu mình còn xuất hiện một cái lỗ đen giống lốc xoáy.



Lỗ đen đang khuếch đại ra, rất nhanh liền bao phủ toàn bộ cơ thể Lâm Phi.



Khi hắn tỉnh lại lần nữa thì phát hiện ra mình đang nằm trên mặt cỏ tại một vùng dã ngoại, cả người đau nhức.



Lâm Phi nhìn bốn phía một chút, có cảm giác hoang vu khó tả.



- Không phải bảo đưa tôi về năm năm trước sao? Dựa theo tính toán của Phùng Hợp Bà Bà thì tôi phải ở trong phòng nghiên cứu của học viện quân sự Bắc Đẩu chứ? Sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là truyền tống thì không có vấn đề à? Ôi ôi, tôi chỉ muốn làm nhiệm vụ, quên mất không hỏi Phùng Hợp Bà Bà về độ an toàn của thiết bị thời không. Khẳng định là bà ấy vội cứu cháu gái, kể cả chuột bạch thí nghiệm cũng không dùng. Thế là tôi biến thành chuột bạch rồi. Thảo nào Phùng Hợp Bà Bà còn bắt tôi quỳ xuống chứ? Hóa ra là xuyên quan thời không có nguy hiểm. Bà bà ơi là bà bà, bà ngàn vạn lần đừng đưa tôi về thời viễn cổ đấy. Tôi không muốn quyết đấu với khủng long đâu.



Lâm Phi thầm nghĩ, nhìn cảnh tượng hoang lương bốn phía, muốn tìm đối sách.



Hiện tại hắn sợ nhất là tự dưng có một con khủng long bạo chúa xuất hiện trước mặt mình. Lâm Phi hiểu rất rõ là Hệ Thống Chiến Thần biến thái trong đầu nhất định sẽ mở nhiệm vụ đồ long ngay.



- Đúng rồi. Còn có Hệ Thống Chiến Thần nữa. Hệ Thống Chiến Thần, hiện tại ta đang ở niên đại nào? Nhiệm vụ trở lại năm năm trước ngươi cấp cho ta ta còn chưa hoàn thành đâu.



Lâm Phi thử liên hệ với Hệ Thống Chiến Thần trong não.



- Ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ. Thêm một trăm bốn mươi lăm năm nữa chính là lúc Khai Thang Nữ sẽ chết trong phòng thí nghiệm. Lúc đó ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ cứu Khai Thang Nữ. Vốn lần này bởi nhân tố nhiễu là tinh thần lực của ông lão dị năng thời không nên mới trở về Minh Thần Tinh ở một trăm năm mươi năm trước.



Tiếng nói máy móc của Hệ Thống Chiến Thần thong thả vang lên trong đầu Lâm Phi.



- Cái gì? Một trăm năm mươi năm trước sao? Lúc đó Phùng Hợp Bà Bà mới mười hai tuổi, Khai Thang Nữ còn chưa sinh ra, thế thì tôi cứu Khai Thang Nữ cái kiểu gì? Chẳng lẽ tôi phải đợi một trăm bốn mươi lăm năm nữa thật à?



Lâm Phi hơi bất an nói, đồng thời cũng thầm buông lỏng một chút. Mặc dù hắn không giỏi lịch sử nhưng cũng biết một trăm năm mươi năm trước, liên bang không bị thống trị bởi khủng long.



- Một trăm bốn mươi lăm năm đối với một chiến sĩ hệ thống mà nói cũng là một thời gian tương đối ngắn. Đương nhiên ký chủ trong một trăm bốn mươi lăm năm này phải cố gắng không làm ảnh hưởng tới sự phát triển của vũ trụ, cũng đừng có tiếp xúc với những vật có thể ảnh hưởng tới sinh mệnh của mình. Nếu không để ảnh hưởng tới quỹ tích tương lai của ký chủ thì ngươi rất có thể sẽ không xuất hiện trên thế giới này, hoặc là không tiếp xúc được với Hệ Thống Chiến Thần đâu. Nếu thế thì ký chủ sẽ tiêu tán trong vũ trụ, bị định luật thời không vũ trụ tiêu diệt.



Hệ Thống Chiến Thần đưa lời cảnh cáo Lâm Phi.



Lâm Phi nhìn thiết bị có phím bấm có thể đưa hắn quay về tương lai đang đeo trên lưng, có xúc động muốn bấm ngay.



- Đinh đông. Cảnh cáo. Ký chủ đã đi qua thời gian về quá khứ. Nếu ký chủ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ Chiến Thần, cứu vớt Khai Thang Nữ thì ký chủ dù có trở lại tương lai cũng sẽ bị Hệ Thống Chiến Thần trừng phạt. Trừng phạt khi nhiệm vụ thất bại, linh hồn của ký chủ sẽ bị lạc bên trong thời không.



Tiếng nói của Hệ Thống Chiến Thần lại vang lên lần nữa.



- Cái hệ thống biến thái này, đã truyền tống tới sai năm rồi còn bắt ông đây hoàn thành nhiệm vụ. Không phải ngươi muốn ta đi tìm chết đấy chứ?



Lâm Phi oán giận nói.



- Ký chủ có xác định muốn tự sát, có/không? Nếu có thì sau mười giây, tế bào não của ký chủ sẽ bị hủy diệt.



- Tự tử cái con em ngươi. Ngươi ngậm miệng lại cho ta. Không gọi ngươi thì ngươi đừng có lên tiếng. Cái hệ thống giẻ rách.



Lâm Phi quát Hệ Thống Chiến Thần trong đầu mình.



- Oa.
- Nếu anh muốn có thêm một người hiểu rõ nhiều bí mật của Hệ Thống Chiến Thần, hơn nữa còn là một tùy tùng có thực lực thì mời vào Không gian vô vọng đánh thức tôi đi.



- Khi anh có cơ hội thu được một cuốn sách hay vật phẩm hồi sinh gì, hy vọng có thể đi vào Không gian vô vọng cứu sống tôi. Tương lai tôi sẽ phụ giúp anh chiến đấu.



Cuối thư còn là một bức ảnh chụp một cô bé, thoạt nhìn rất xinh xắn, chắc chính là ứng cử viên có con mắt tương lai của Hệ Thống Chiến Thần. Đúng lúc Lâm Phi đang chuẩn bị nghiên cứu kỹ ảnh chụp của người đẹp nhỏ tuổi này thì phong thư bắt đầu tự bốc cháy.



Hai giây sau, nó đã biến thành bụi rồi.



- Chẳng lẽ mình có cơ hội trở thành Chiến Thần. Xem như là một tin tức không tệ. Nhưng cuốn sách hồi sinh, Không gian vô vọng, hai loại này mình còn chưa từng nghe qua. Có thể có một tùy tùng tiên đoán được tương lai thì cũng tốt nhưng hiện tại mình không thể chiếm được.



Lâm Phi nghĩ ngợi, đi ra khỏi căn phòng rách này.



- Hóa ra mình trở lại một trăm năm mươi năm trước, quan trọng không phải là do Phùng Hợp Bà Bà sai sót mà là bởi cái người ứng cử bị ép phải chết này thông qua vật phẩm phần thưởng của Hệ Thống Chiến Thần mà giở trò quỷ. Vì tìm người cứu cô khỏi cục diện phải chết, cô ta liền truyền tin tức này cho mình trong tương lai, xem ra cũng rất vất vả rồi.



Lâm Phi nghĩ tiếp.



- Đinh đông. Ông lão dị năng sơ sinh đã tử vong. Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Phần thưởng nhiệm vụ đang được tổ hợp. bởi vì không gian vật phẩm đang trống cho nên sau một tháng sẽ thưởng cho ký chủ. Ký chủ có thể trở về.



- Con bà hắn, phần thưởng lại chậm rồi. Giống như tiền lương vậy, thế thì làm sao còn bắt làm nhiệm vụ. Lúc chấp hành nhiệm vụ không cho tôi nghỉ ngơi chuẩn bị một tháng rồi hãy đi chấp hành đi. Đúng là biến thái mà.



Lâm Phi oán hận, ấn nút chuyển động về tương lai. Một hố đen xuất hiện trước mắt. Lâm Phi liền nhảy vào rất nhanh.



Khi xuất hiện lần nữa thì hắn đang đứng giữa ngã tư đường của khu trung tâm phồn hoa trên Bắc Đẩu Tinh.



Không ngừng nhìn đám người đi tới đi lui bên cạnh, lần đầu tiên Lâm Phi cảm thấy nơi này cũng không đông đúc lắm.



Hắn ấn thiết bị liên lạc trên tay, gọi điện cho Lam Linh Nhi, Phùng Hợp Bà Bà, Khai Thang Nữ, Ám Phi Hoa, tiểu đệ người thú. Tất cả đều rất bình thường. Trong ký ức bọn họ không hề có ông lão dị năng nào cả. Mọi thứ đã khôi phục quỹ đạo rồi.



Lâm Phi bắt xe đi về phía biệt thự.



Đi tới tầng hầm gặp tiểu công chúa một chút, cô ta vẫn ở bên trong. Lâm Phi yên tâm, đi về phía tầng trên của biệt thự, lăn ra ngủ.



Thiên Long Liên Bang, Bắc Đẩu Tinh, tầng hầm dưới đất của Áo Đinh Đặc.



Lúc này Ngô Tiểu Man bị Lâm Phi đánh cho mặt mũi bầm tím đang mặc quần áo hầu gái, đứng ở phía trước bếp nấu nướng. Lâm Phi đang ngồi ở bàn ăn phía sau tiểu công chúa chờ cơm tối.



Một giờ trước, thi đấu trong buồng cơ giáp ảo, Lâm Phi lại điều khiển cơ giáp Thanh Long Hào dùng một chiêu đâm thẳng đánh bại Hoàng Cực Cửu Trảm của Ngô Tiểu Man, sau đó dạy Ngô Tiểu Man chiến đấu một giờ.



Trong khi chiến đấu, hơi không cẩn thận là làm bị thương Ngô Tiểu Man. Đối với chút vết thương vặt này, Lâm Phi không dùng dị năng. Theo hắn thấy thì so đấu chịu chút thương vặt là rất bình thương. Chút vết thương vặt này của Ngô Tiểu Man không đáng để hắn dùng dị năng, cảm thấy rất lãng phí.



Thịt trong nồi không phải thái lát mà cắt thành khối. Kỹ năng thái thịt của tiểu công chúa cũng còn phải cải thiện nhiều.



Khả năng nấu nướng của Ngô Tiểu Man, nhờ tập luyện mà tăng lên không ngừng. Tối hôm qua Lâm Phi đã có thể ăn thức ăn do người hầu gái của mình nấu rồi.



Mặc dù thức ăn do Ngô Tiểu Man nấu còn chưa được coi là ngon lành nhưng cũng có thể coi như ăn được. Ở trong ngục giam Tạp Nhĩ tới một năm, ăn thức ăn tổ hợp trong ngục giam một năm, Lâm Phi đối với thức ăn cũng không có yêu cầu cao. Tiểu công chúa chỉ nấu ăn rất bình thường cũng có thể ăn ngon lành.



Về phần bản thân Ngô Tiểu Man, vốn là công chúa cao quý của Bách Thú Đế Quốc, ăn đều là thức ăn ngon của đầu bếp cao cấp làm ra. Thức ăn do chính mình làm này đúng là vô cùng khó nuốt.



Nhưng Ngô Tiểu Man cũng hiểu rõ, ở góc của nhà tù dưới đất của mình còn có mấy cái thùng mì không. Nếu mình không làm cơm cho vị chủ nhân này ăn thì rất có thể, mình sẽ tiếp tục phải ăn mì, lại còn không có nước sôi mà nhúng mì nữa, chỉ có thể ăn sống mà thôi.



Đã ăn liên tục hai tuần mì sống, Ngô Tiểu Man không bao giờ muốn ăn mì nữa. Bởi vậy mà mỗi ngày cô đều nấu cơm cho Lâm Phi và mình ăn.