Siêu Cấp Tội Phạm
Chương 206 : Tôi Cũng Là Cây Đào
Ngày đăng: 01:35 19/04/20
Lâm Phi dựa theo thứ tự, đọc các tấm hình này.
Sau đó, bốn nhân viên hộ lý bắt đầu cởi dây trói trên người Lâm Phi.
- Lâm Phi, thật tốt quá. Cậu đã hoàn toàn tỉnh táo rồi. Mau nói xem, năm mươi năm sau như thế nào?
Bà lão viện trưởng kích động đứng trước mặt Lâm Phi, nói.
- Năm mươi năm sau, nhân loại đứng bên bờ tuyệt chủng. Không gian sinh tồn của nhân loại tương lai đã bị trùng tộc chiếm lĩnh. Viện nghiên cứu này đã trở thành một trong số ít những cứ điểm chống cự của nhân loại.
Lâm Phi sắp xếp từ ngữ rồi nói.
Nghe Lâm Phi đáp, không chỉ bà lão viện trưởng mà tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều dừng công việc, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Phi.
- Cậu xác định những lời cậu nói đều là sự thật, không bịa ra đấy chứ?
Bà lão viện trưởng kinh ngạc ngẩn ra, sau một lát mới với.
- Đều là sự thật cả. Tôi đã gặp bà của năm mươi năm sau. Vì chứng tỏ những lời tôi nói đều là sự thật, bà của năm mươi năm sau còn dạy tôi biết một phương pháp khiến bà tin tưởng.
Nói tới đây, Lâm Phi bắt đầu trình bày thành quả nghiên cứu của bà lão viện trưởng tương lai và đề tài nghiên cứu hiện tại.
Bà lão viện trưởng sau khi nghe hai mươi phút bắt đầu tin những lời Lâm Phi nói.
Dù sao thì đề tài nghiên cứu mà Lâm Phi nói cũng chỉ có mình biết. Với thân phận một vật thí nghiệm như Lâm Phi thì căn bản không thể hiểu rõ.
- Trùng tộc tương lai từ đâu tới? Tôi ở năm mươi năm sau có nói rõ với cậu biện pháp giải quyết không? Vì tương lai nhân loại, chúng tôi phải có hành động ngay.
Bà lão viện trưởng trịnh trọng nói với Lâm Phi.
- Trùng tộc tương lai là bởi một ông lão nghiên cứu sinh vật học tạo thành. Hắn nghiên cứu một loại sinh vật trùng tộc hủy diệt trong tương lai.
Lâm Phi quyết định chĩa mũi nhọn về phía ông lão côn trùng. Về phần Ám Phi Hoa và tà giáo của cô thì Lâm Phi không nói tới.
- Trừ ông lão côn trùng ra thì còn có người khác không?
Bà lão viện trưởng hỏi tiếp.
- Không, chỉ có mình hắn.
- Cô là cây gì hả?
Lâm Phi nhàm chán hỏi tiểu mỹ nữ trước mặt mình.
- Tôi là cây đào.
- Vậy sao cô còn chưa ra quả đào thế?
- Ngốc thế, anh quá ngốc. Tôi còn chưa kết hôn, làm sao có thể ra quả đào được hả? Anh là cây gì hả?
- Ồ, tôi cũng là cây đào.
Lâm Phi vô lại đáp.
Thời gian trôi qua từng ngày một. Đại khái năm ngày, ngay lúc Lâm Phi cho rằng cuộc sống trong bệnh viện tâm thần sẽ bình thản qua một tháng thì hắn lại được hộ lý đưa tới phòng thí nghiệm.
- Lâm Phi, lần này cậu cần mang theo thiết bị quay video này, đi tới năm mươi năm sau, thu lại cảnh tượng ở đó. Cậu ấn phím màu đỏ trên đồng hồ, nó sẽ ghi lại cảnh tượng trước mắt cậu mười thước. Ông lão côn trùng đã bị liên bang xử tử rồi, chắc là trong tương lai sẽ không bộc phát tai nạn côn trùng nữa.
Bà lão viện trưởng đưa cho Lâm Phi một cái đồng hồ nhỏ, sau đó nói.
- Vì sao lại phái tôi đi? Phái người khác không được à?
Lâm Phi hỏi.
- Thể chất của cậu đặc thù. Người khác ở trong tương lai dài nhất chỉ được mười phút, hơn nữa trở về còn bị đau đầu, không nhớ được gì. Chỉ có cậu mới có tểh nhớ được, bởi vậy tất nhiên sứ mạng cứu vớt nhân loại chỉ có thể phái cậu đi rồi.
Bà lão viện trưởng bệnh viện tâm thần giải thích.
- Ồ, tốt thôi.
Lâm Phi trả lời, đồng thời thầm nghĩ, ông lão côn trùng đã bị giết rồi, tương lai chắc không xuất hiện nguy hiểm gì nữa đâu.
Lâm Phi lại tiến vào trong quan tài thủy tinh truyền tống xuyên thời không.
Thiết bị thời không khởi động, trước mắt Lâm Phi xuất hiện bóng tối rất ngắn. Khi ánh sáng lại xuất hiện lần nữa, hắn phát hiện ra mình xuất hiện trên bầu trời một thành thị bị tàn phá.
Trên bầu trời thành thị này vẫn có sào huyệt của trùng tộc lơ lửng.