Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 312 : Rút Kiếm

Ngày đăng: 01:36 19/04/20


- Đại đồ đệ Lâm Phi, gần đây cháu lén nghiên cứu gì với bản thân hả?

Cháu cũng quá điên cuồng rồi, không ngờ lại dám lấy thân thể mình ra mà

nghiên cứu. Cháu nằm mười hai giờ vũ trụ rồi đấy. Trước khi tới đây, 90% cơ năng của cơ thể cháu đã ngừng hoạt động, toàn bộ khí quan đều suy

kiệt.



- Căn bản cháu không thể trị liệu được. Bà cứu cháu

cũng là mang ý nghĩ như cứu người chết thôi, cho cháu vào bên trong

khoang khôi phục. Thật thần kỳ, cái lại sống lại rồi. Bà thấy trong

phòng cháu hôn mê có rất nhiều kim châm. chẳng lẽ cháu cũng có nghiên

cứu với thuật châm cứu của y học cổ sao?



Phùng Hợp Bà Bà dùng tiếng nói chói tai nói với Lâm Phi, cũng cầm một cây kim hơn hai mươi tấc quơ quơ trước mắt Lâm Phi.



- Mau ném đi đi.



Lâm Phi đoạt ngay lấy cây kim, ném vào một góc tường.



- Bà bà, lần này cháu nghiên cứu thất bại rồi, chờ sau này có đề tài

nghiên cứu khác tốt hơn sẽ báo cáo với bà. Cháu hôn mê đã lâu rồi, còn

một số việc cần phải xử lý. Hôm khác sẽ tìm bà nhé.



Lâm Phi

nói. Thấy ánh mắt của Phùng Hợp Bà Bà nhìn mình như nhìn vật thí nghiệm, Lâm Phi biết mình đã khiến Phùng Hợp Bà Bà sinh hứng thú rồi. Nếu không chuồn ngay thì mình sẽ biến thành chuột bạch mất, lập tức tạm biệt rồi

rời đi.



Lâm Phi sau khi trở lại biệt thự của mình liền đi

xuống tầng hầm, thăm tiểu công chúa Ngô Tiểu Man một chút. Lần này hắn

còn mang cho Ngô Tiểu Man ít đồ, cầm chút hoa quả.



- Cô phải cố gắng rèn luyện. Cô trưởng thành rất nhanh, không lâu nữa là có thể cố gắng đánh bại tôi, thu được tự do rồi.



Lâm Phi ngồi trên ghế, ăn hoa quả đã được Ngô Tiểu Man rửa sạch, nhàn nhã nói.



- Hôm nay chủ nhân không tiến hành huấn luyện cận chiến cho tôi sao?
- Ông đã chuẩn bị tốt chưa?



- Hành động lần này rất lớn, rất nguy hiểm rồi. Hay chờ một chút.



-......



Người trong quán rượu bắt đầu nói mỗi người một câu. Lâm Phi vừa ăn hoa quả khô vừa uống rượu, nhìn bọn họ tranh luận nhưng nghe mà chẳng hiểu

gì.



- Lần hành động này cần tuyển một người lãnh đạo. Tôi

đang mang thanh kiếm có thể dẫn chúng ta đi tới thành công ra đây rồi.

Ai có thể rút nó ra thì sẽ là lãnh đạo của chúng ta, dẫn chúng ta đi tới huy hoàng.



Ông lão vừa nói vừa vung tay về phía sau. Trong

không trung xuất hiện một đoạn không gian nứt vỡ nhỏ. Từ tre đó có một

thanh kiếm màu bạc, cắm trên một tảng đá màu đen lớn hiện ra.



Lâm Phi thấy cảnh tượng này, nghe câu nói này của ông lão, nhịn không

được mà phì một tiếng, phun cả rượu và hoa quả xuống mặt đất.



Sau đó Lâm Phi lấy tay che dấu, xoa xoa miệng. Còn may mà những người

bên cạnh không chú ý tới hắn. Những người bên trong quán rượu này cảm

thấy hành động của ông lão là rất bình thường, bắt đầu tự giác xếp hàng, chuẩn bị thử xem có rút được thanh kiếm ra khỏi tảng đá không.



Không ai trong quán rượu còn ngồi

nữa, tất cả mọi người đều đứng lên xếp hàng. Lâm Phi thấy còn mình mình

ngồi thì đúng là không phù hợp.



Hắn cũng đứng dậy, một tay cầm rượu, một tay cầm đĩa quả khô, đi tới phía sau xếp hàng.



Lâm Phi đứng ở phía cuối đội ngũ. Người phía trước đi vào rút kiếm trên tảng đá nhưng không ai rút ra nổi, mỗi người thất bại đều lộ vẻ thất

vọng.