Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 314 : Sau Khi Minh Chủ Trở Về

Ngày đăng: 01:36 19/04/20


Người trung niên tên là Tia Chớp vốn không định lui lại nhưng lại bị

ông lão tóc bạc khống chế, cơ thể trực tiếp bay lên ghế ngồi phía sau,

ngồi xuống ghế không đứng lên được.



- Lâm Phi, hiện giờ tôi

đại biểu cho liên minh chiến sĩ siêu cấp, lĩnh giáo thực lực của cậu một chút. Năng lực của tôi là không gian và thời gian, cậu phải cẩn thận.



Phát La Nhĩ Tinh nói với Lâm Phi, xe lăn liền trôi nổi trong không trung.



- Vết rách không gian.



Ông lão tóc bạc vung tay một cái. Chỉ thấy một vết rách không gian màu

trắng bạc xuất hiện ngay cạnh tay trái Lâm Phi, cũng nhanh chóng tiến

tới, cắn nuốt cánh tay trái hắn. máu tươi bắt đầu phun ra từ cánh tay

cụt của hắn.



Chứng kiến chiêu thức này, Lâm Phi mới biết đối

phương lợi hại. Mà hai mươi mấy người thần bí đang xem trận chiến thấy

Lâm Phi bị thương cũng lộ vẻ mặt bình thản. Theo bọn họ thấy, Lâm Phi bị ông lão tóc bạc đánh bại mới là bình thường.



- Chiến Thần ba phút (ngụy).



Lâm Phi thấy mình bị đánh tàn phế, đã lâu không bị trọng thương, làm sao chịu cụt một tay.



Hắn lập tức dùng di, trở lại năm giây trước. Cảnh tượng trước mắt biến hóa rất nhanh.



Lâm Phi nhìn ông lão tóc bạc ngồi xe lăn bay lên không trung, miệng bắt đầu nói bốn chữ:



- Vết rách không gian.



Lâm Phi lập tức dựa theo ký ức mà né tránh, hơn nữa hắn còn chú ý có

một vết rách màu đen thần kỳ xuất hiện tại vị trí vốn là cánh tay Lâm

Phi, sau đi đi về phía trước rất nhanh, tiếp theo biến mất trong không

trung.



- Ồ.



Ông lão tóc bạc và hai mươi mấy người

thần bí của liên minh chiến sĩ siêu cấp thấy thiếu niên Lâm Phi này

không ngờ nhẹ nhàng né một cái liền tránh được vết rách không gian của

ông lão tóc bạc, là tuyệt chiêu gần như nhất định đánh được người, đều

lộ vẻ hơi ngạc nhiên.



Lâm Phi biết không thể đứng một chỗ

lâu, nếu không thì vết rách không gian sẽ chém tới vị trí yếu hại của

mình, trực tiếp hạ sát mình. Như vậy thì kể cả cơ hội trở lại quá khứ

cũng không có nữa, triệt để xong đời.



Tiến công, thử tiến

công một chút xem. Lâm Phi nhanh chóng lấy hai con dao phẫu thuật bằng

hợp kim đặc thù từ không gian giới chỉ vạn năng ra.



Hắn nắm hai con dao phẫu thuật đen trắng, xoay hai con dao trong tay một cái liền cầm dao đưa ra như đâm tới.



- Vù vù.



Lâm Phi không lao về trước mặt ông lão tóc bạc như những người khác

tưởng tượng mà một tay cầm hai con dao, cười tà nhìn ông lão tóc bạc.



- Ông lão, là ông bức tôi thôi. Ông cũng thử công kích của tôi một chút nhé.



Lâm Phi vừa nói vừa lấy từ không gian giới chỉ vạn năng ra một bình thuốc bổ sung tinh thần lực lớn, uống vào rất nhanh.



Sau đó hắn cầm con dao phẫu thuật còn lại chỉ về phía tim ông lão tóc bạc, nói:



- Nếu như hiện tại tôi ném con dao phẫu thuật về phía ông lão tóc bạc thì nhất định sẽ phi trúng tim ông ta.



Khôi phục tinh thần lực nhờ thuốc, lần đầu tiên Lâm Phi sử dụng Trớ Trú Tiên Đoán Thuật trong chiến đấu.



Hai mươi người thần bí vây quanh thấy Lâm Phi nói chuyện, còn cho là hắn đang chém gió hay bị dọa mà choáng váng rồi.



Nhưng ông lão tóc bạc nắm dị năng thời gian và không gian lại cảm thấy

đặc biệt nguy hiểm. Tiếng nói của Lâm Phi vang vọng quanh hắn.



Ông lão tóc bạc trôi nổi trên không trung cảm thấy quy luật không gian

quanh mình biến hóa. Bên cạnh mình, ngay khi Lâm Phi nói hết, vốn quy

luật không gian bị ông ta nắm giữ, giờ lại giống như bị lực lượng không

thể chống cực quấy nhiễu.



- Vù vù.



Lâm Phi ném hai con dao phẫu thuật đi, đánh về phía trái tim của ông lão tóc bạc ngồi trên xe lăn.



- Không gian bảo vệ.



Một kết giới màu trắng xuất hiện trước người ông lão tóc bạc, ngăn cản

hai con dao phẫu thuật. Tầng sáng màu trắng này thoạt nhìn như không thể phá hủy được.



Chẳng qua ngoài dự liệu của đại đa số người ở

đây, hai con dao phẫu thật không ngờ khi bay tới cạnh kết giới không

gian lại không bị ảnh hưởng chút nào, trực tiếp xuyên qua không gian kết giới, bắt đầu bay về phía trái tim ông lão tóc bạc.



Thấy con dao phẫu thuật thần kỳ như vậy, tất cả mọi người ở nơi này đều chấn kinh.



Ông lão tóc bạc bắt đầu di động né tránh rất nhanh trong không trung,

cũng không ngừng đánh ra kỹ năng vết rách không gian, đánh về phía hai

con dao phẫu thuật. Nhưng hai con dao vốn như yếu ớt, giờ phút này dường như có được tính năng cực kỳ đặc biệt, đuổi theo ông lão tóc bạc ngồi

trên xe lăn không tha, không ngừng tới gần trái tim hắn.



- Răng rắc.



Hai con dao phẫu thuật gần như đồng thời cắm vào trái tim ông lão tóc bạc. Máu tươi phun ra khắp quần áo ông ta.



Khi Trớ Trú Tiên Đoán Thuật kết thúc, Lâm Phi bắt đầu cảm thấy tinh

thần lực của mình bị hút đi rất nhiều. Khi tinh thần lực đang tiêu hao

rất nhanh, Lâm Phi lập tức lấy ra một bình thuốc bổ sung tinh thần lực

nữa, uống ừng ực vào miệng, miễn cho mình bị hút khô.



Ông lão tóc bạc nhìn hai con dao phẫu thuật trước ngực, ngẩn người vài giây

liền vung tay lên ngực. Hai con dao phẫu thuật nát bấy. Quần áo rách nát và máu chảy trước ngực bắt đầu khép lại.



- Cậu rất mạnh,

thiếu niên ạ. Kể cả dị năng không gian, thời gian của tôi cũng không

phòng ngự được chiêu thức của cậu. Cũng may là trái tim không phải chỗ

trí mạng của tôi, hơn nữa cậu mới chỉ đâm phần rìa tim tôi, không làm

tổn thương tới bên trong. Cả trăm năm nay tôi chưa từng bị thương. Tôi

cũng quên mất cảm giác bị thương như thế nào rồi.



- Hiện tại

để chứng tỏ tôi coi trọng thực lực của cậu, tôi cũng dùng một tuyệt

chiêu của tôi. Nếu có thể đỡ được một chiêu này thì từ hôm nay, cậu

chính là người lãnh đạo liên minh chiến sĩ siêu cấp của chúng tôi.



Ông lão tóc bạc nói với Lâm Phi.



Sau đó ông lão tóc bạc bắt đầu thực hiện những bước chuẩn bị cho chiêu

thức kia trên không trung. Không khí bốn phía bỗng trở nên không ổn

định. Mấy cái bàn bên cạnh đều bị thổi bay. Ánh sáng màu đen tụ lại

thành một quả cầu nhỏ, sau đó bay lên tay ông lão tóc bạc, cũng không to lên mà lộ vẻ đen đặc dị thường.



Lâm Phi nhìn lại, biết là

nguy hiểm sắp tới rồi. Chẳng quả bởi vừa sử dụng Trớ Trú Tiên Đoán Thuật rồi, tiêu hao rất nhiều tinh thần lực nên dù Lâm Phi đã thông qua kim

châm đâm huyệt để tăng tinh thần lực, còn không ngừng dùng thuốc khôi

phục để bổ sung tinh thần lực nhưng cũng chưa thể khôi phục hoàn toàn.



Vào lúc này Lâm Phi không có cả năng lực di chuyển, cũng không thể

chống cự, đầu óc mê mang, có thể đứng ở đây mà không hôn mê đã là kỳ

tích rồi.



Mà hơn hai mươi chiến sĩ siêu cấp đứng xem, thấy

Lâm Phi đứng thẳng tắp, không hề né tránh thì lại có một loại cảm giác

khác.



Bọn họ chứng kiến thiếu niên tên Lâm Phi kia, mặt vô

cảm nhìn ông lão tóc bạc đang ra chiêu, không hề có ý tứ né tránh chút

nào, cũng không thèm nghĩ biện pháp tấn công làm gián đoạn chiêu thức

của ông lão tóc bạc. Cuồng ngạo, thật là quá cuồng ngạo. Nhưng chắc hắn

có vốn liếng để cuồng ngạo. Đám người này đang phỏng đoán về thực lực

của Lâm Phi.



- Một chiêu này của tôi tên là Thời Không Trí

Hoán, Tuế Nguyệt Vô Tình. có thể trong thời gian ngắn khiến cơ thể của

cậu biến thành cơ thể của cậu ở vô số ngàn năm sau nhưng tinh thần vẫn

là tinh thần của cậu, duy trì mười phút. Hiện tại để tôi xem, một trăm

năm sau khi cậu già đi sẽ thế nào nhé.
tôi đã một súng bắn chết rồi. Một gã bắn tỉa có súng là đủ rồi. Tôi

không cần học chiêu thức cận chiến khác. Tôi chỉ cần không ngừng làm

năng lực bắn tỉa của tôi tăng lên trong tương lai là được.



Lâm Phi quay đầu lại, mỉm cười nói với Lam Linh Nhi.



Nhìn Lâm Phi ra khỏi phòng huấn luyện, tất cả bạn học và huấn luyện viên Lưu Lệ mới nghĩ ra, Lâm Phi lại trốn học rồi.



- Hắn, có lẽ sẽ trở thành người bắn tỉa mạnh nhất. Bởi hắn có niềm tin trở thành người bắn tỉa siêu cấp.



Huấn luyện viên Lưu Lệ thầm nghĩ.



Lúc này huấn luyện viên Lưu Lệ còn không biết, Lâm Phi không học Hoàng

Cực Cửu Trảm là bởi vì hắn đã học hết rồi. Hắn không cần phải lãng phí

thời gian đi học một lần nữa.



Đi tới siêu thị mua một bao gạo lớn, sau đó trở về biệt thự.



Điện thoại của Lâm Phi lại reo vang. Lần này không ngờ là Ám Phi Hoa.



Lâm Phi nhận điện.



- Chiến Thần à, nghe nói anh hiến Hoàng Cực Cửu Trảm cho Thiên Long

Liên Bang rồi. Vì sự phát triển của Thánh giáo, anh cũng cho tôi một

phần đi. Hiện tại tôi thông qua nội tuyến trong quân đội, nhiều nhất chỉ học được sáu mươi chiêu đầu của Hoàng Cực Cửu Trảm thôi. Còn lại hai

mươi mốt chiêu sau thì bởi quyền hạn không đủ nên không học được.



- Hoa Hoa à, cô để bộ hạ học Hoàng Cực Cửu Trảm cũng không có tác dụng

mấy. Thế này đi, tôi tặng cô một món quà lớn. Cô chờ hai ngày nữa, tôi

sửa sang lại sẽ cấp nhược điểm của mỗi chiêu Hoàng Cực Cửu Trảm cho cô.



- Tốt quá. Thần sẽ chúc phúc cho anh.



Ám Phi Hoa hưng phấn nói.



Tầng hầm của biệt thự.



Tiểu công chúa Ngô Tiểu Man đang nhìn cây đào phía ngoài cửa sổ mà xuất thần.



Cô đã bị nhốt trong nhà tù dưới đất này hơn hai năm rồi. Hoàng Cực Cửu

Trảm, mỗi ngày đều luyện tập, hơn nữa mỗi chiêu đều đã thi triển trong

đối kháng cơ giáp ảo với Lâm Phi rồi nhưng đều bị đánh bại trong một

chiêu.



- Phụ hoàng à, chẳng lẽ con còn chưa sử dụng Hoàng Cực Cửu Trảm thuần thục sao? Cha đã từng nói với con, Hoàng Cực Cửu Trảm là chiêu thức đệ nhất thiên hạ. Nhưng tại sao con thi triển ra lại không

đỡ nổi một kích của Thiên Hạ Đệ Nhị vậy?



Lúc này tiểu công

chúa còn không biết, cha cô thi triển ra Hoàng Cực Cửu Trảm trước mặt

Lâm Phi cũng chẳng chống nổi không đòn.



Tiểu công chúa bắt đầu lâm vào trầm tư. Linh quang lóe lên, cô nhớ tới một lần đối thoại khi cô tám tuổi.



Lúc cô tám tuổi, khi cưỡi trên lưng cháu, được đưa tới cạnh một cơ giáp.



Cha cô từng chỉ vào đao năng lượng trong tay cơ giáp mà nói:



- Đây là cơ giáp bảo vệ Bách Thú Đế Quốc, cơ giáp Hoàng Tuyền. Hoàng

Cực Cửu Trảm trong tay cơ giáp Hoàng Tuyền là chiêu thức mạnh nhất vũ

trụ. Chín chín tám mươi mốt chiêu Hoàng Cực Cửu Trảm, thiên hạ vô địch.



- Phụ hoàng, vậy tám mươi mốt chiêu Hoàng Cực Cửu Trảm, chiêu nào là mạnh nhất vậy?



Ngô Tiểu Man khi còn tám tuổi hỏi.



- Trong tám mươi mốt chiêu, chiêu cuối cùng, Hủy Thiên Diệt Địa là lợi

hại nhất. Nhưng một chiêu mạnh nhất của Hoàng Cực Cửu Trảm không phải là nó. Tổ phụ con từng nói, khi hắn học chiêu này đã từng đọc trong trang

cuối cùng giới thiệu về Hoàng Cực Cửu Trảm là có thể dung hợp tám mươi

mốt chiêu thành một chiêu. Đó mới là chiêu mạnh nhất. Nhưng ngay tằng

tằng tổ phụ con cũng chưa dung hợp thành công tám mươi mốt chiêu này.



- Con cháu người, cũng chính là chúng ta đều không thể sáng tạo ra chiêu cuối này.



- Phụ hoàng, tương lai con lớn lên, nhất định sẽ dung hợp chín chín tám mốt chiêu Hoàng Cực Cửu Trảm thành công. Con sẽ sáng tạo ra chiêu tối

cường.



Ngô Tiểu Man tám tuổi ngồi trên vai cha nói.



- Đúng. Dung hợp tám mươi mốt chiêu Hoàng Cực Cửu Trảm thành một chiêu. Chỉ có như vậy mới đánh bại được Lâm Phi, mới có thể có được tự do. Phụ hoàng, con nhất định sẽ dung hợp được Hoàng Cực Cửu Trảm, sau đó đánh

bại Lâm Phi, thu được tự do.



Ngô Tiểu Man im lặng nói với cây đào bên ngoài cửa sổ.



Tám mươi mốt chiêu Hoàng Cực Cửu Trảm, mỗi chín chiêu lại là một nhóm.

Trong đó chia ra làm chín nhóm chính: Đâm, quấn, cắt, chém, bổ, quét,

vẩy, đẩy, cắt.



Muốn dung hợp chín chín tám mốt chiêu thành

một chiêu, Ngô Tiểu Man biết đây là một công trình lớn. Cô quyết định

trước tiên dung hợp tám mươi một chiêu theo cách xuất đao thành chín

chiêu đã.



Nghĩ tới đây, Ngô Tiểu Man liền vào trong phòng điều khiển cơ giáp ảo, bắt đầu luyện tập dung hợp Hoàng Cực Cửu Trảm.



Tối ngày thứ hai.



Lâm Phi lại mang Tà Long tới trường đấu thú.



Trải qua một trận đấu tanh máu, Tà Long lại giành chiến thắng. Ngay lúc Lâm Phi chuẩn bị mang Tà Long rời khỏi sòng bạc ngầm thì bốn người đàn

ông mặc đồ đen xuất hiện tại phòng nghỉ của Lâm Phi.



- Thằng nhãi, bán con chó của mày cho bọn tao đi. Mày ra giá đi.



Một trong số bốn người đàn ông mặc đồ đen nói với Lâm Phi.



- Không bán. Đây là chó của tôi.



Lâm Phi đáp rất trực tiếp.



- Vậy thì cho tao mượn một thời gian. Tao muốn phối con chó nhà tao có

được không? Tao có một con chó cảnh sát Siberia. Đời sau của chúng nhất

định sẽ là một con chó đấu kiệt xuất. Tao cho mày một ngàn liên bang tệ

để đền đáp.



Người mặc đồ đen kia nói.



- Tà Long, mày có đồng ý không?



Lâm Phi nói với Tà Long.



Tà Long nghe thế, bắt đầu liều mạng lắc đầu.



- Thằng ranh, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Không để con chó này lại thì mày đừng hòng ra khỏi cánh cửa này.



Bốn người hung hăng nói với Lâm Phi.



- Tà Long, tao ở ngoài cửa chờ mày. Mười phút phải giải quyết xong bọn chúng. Nếu không thì mày ở lại đi.



Lâm Phi đứng dậy, nói với Tà Long, sau đó một mình đi nhanh ra khỏi phòng nghỉ.



Bốn người ấy Lâm Phi rời đi thì mặt đều lộ nụ cười hài lòng.



Ngay lúc bốn người xoay người lại, Tà Long đã vọt tới bọn họ.



Tà Long biết nếu không giết bốn tên này thì chờ đợi mình sẽ là sống không bằng chết.



Tà Long trừng mắt nhìn bốn kẻ này. Hắn biết phải giết chết đối phương.



Hắn vọt về phía đối phương, trực tiếp đẩy ngã một người trong đó, há miệng chó cắn vào cổ họng đối phương.



- Đây là một con chó điên. Mau bắn chết nó đi.



Ba người khác thấy biểu hiện của Tà Long liền kinh hoảng rút súng ra, muốn bắn chết Tà Long.



Tà Long mượn lực phản chấn của mặt đất trên đấu trường, không ngừng di

chuyển quanh ba người, tìm cơ hội đẩy ngã một người, sau đó cắn chết.



Mười phút sau, Tà Long lê bốn chân rời khỏi căn phòng. Bốn kẻ kia đã ngã trong vũng máu.



Lâm Phi thấy Tà Long ra khỏi phòng liền tiến lên nói:



- Tốt lắm.



Sau đó hắn mang Tà Long về biệt thự.