Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 372 : Cánh Cửa Quá Khứ

Ngày đăng: 01:37 19/04/20


Sau khi phi thuyền nhỏ bay ra khỏi một cánh cửa khác của lỗ đen, đột nhiên, ánh sáng trắng tràn ngập phi thuyền.



Lâm Phi cảm giác đầu óc mình choáng váng, hai mắt gần như nhắm chặt.



Trong phi thuyền, khi nữ hải tặc Phấn Hồng Khô Lâu bị ánh sáng trắng này chiếu lên liền hôn mê bất tỉnh.



Bốn lão già của liên minh chiến sĩ siêu cấp cũng giống như Lâm Phi,

nhắm chặt hai mắt, tiếp đó, bốn lão già này cũng lần lượt bị hôn mê.



Lâm Phi giãy giụa, dùng chút sức lực còn sót lại, cố gắng mở ra hai

mắt, tranh thủ lúc còn chưa hôn mê vội vàng khống chế phi thuyền tiến về phía trước với tốc độ nhanh nhất.



Chỉ vài giây ngắn ngủi mà dài dằng dặc như mấy thế kỷ. Rốt cuộc, phi thuyền cũng đã thoát khỏi ánh sáng trắng kỳ quái.



Khoảng mười phút sau, bốn trưởng lão của liên minh chiến sĩ siêu cấp hôn mê trước đó lần lượt thức tỉnh.



- Các ông cảm thấy thân thể như thế nào?



Lâm Phi ngồi trên ghế điều khiển hỏi.



- Minh chủ, thân thể không có vấn đề gì. Nhưng có một tin xấu, hình như dị năng của chúng tôi không còn dùng được, bây giờ chỉ có thể sử dụng

sức lực của thân thể thôi.



Vẻ mặt ông lão tóc trắng đau khổ

nói với Lâm Phi. Hơn thế nữa, bộ dáng ông ta trông rất hoảng sợ. Ba lão

già bên cạnh ông ta cũng đều đau khổ, xem ra dị năng của bọn họ cũng

biến mất rồi.



- Dị năng của các ngươi biến mất vĩnh viễn sao?



Lâm Phi lại hỏi tiếp.



- Không, tôi cảm giác dị năng của chúng tôi vẫn còn, chỉ là bị áp chế

trong thân thể, không thể dùng được ở không gian này thôi. Pháp tắc của

không gian này không giống với thời không của chúng ta, chắc là bài xích dị năng.



Ông lão tóc trắng lại trả lời Lâm Phi, nhưng nghe giọng điệu của ông có cảm giác rất bất lực.



- Hệ thống. Dị năng của ta còn dùng được không?



Lâm Phi thử gọi Hệ Thống Chiến Thần trong đầu.



- Chiến Thần là tồn tại cường đại nhất vũ trụ, không có ai có thể hạn

chế Hệ Thống Chiến Thần, trừ phi Hệ Thống Chiến Thần tự nguyện. Dị năng

Chiến Thần ba phút và Trớ chú dự ngôn thuật của ký chủ vẫn cón thể sử


Lâm Phi nhìn quanh bốn phía, cảm thấy

rất quen thuộc. Bản thân mình vậy mà đã trở lại mấy năm trước, bị Hệ

Thống Chiến Thần khống chế lên lớp học ở học viện quân sự.



Lâm Phi nhìn những bạn học vừa xa lạ lại quen thuộc bên cạnh. Hai mươi

chín học sinh ở đây, tính cả giáo viên, đều bị mình giết chết sau khi

mình bị Hệ Thống Chiến Thần nhập vào.



Trên bầu trời đột

nhiên rơi xuống một cái lông chim màu trắng. Lông chim chậm rãi rơi

xuống, chuẩn bị rơi xuống lòng bàn tay Lâm Phi.



Lâm Phi nhanh chóng tự động tránh né để lông chim rơi trên mặt đất.



- Lâm Phi, dám trốn tiết của ta sao?



Giáo viên khôi ngô kia bước nhanh tới chỗ Lâm Phi, cầm thước vụt mạnh một cái vào vai hắn.



- A.



Lâm Phi không hề tránh nên cảm thấy đau đớn, cảm giác đau đớn này từ

rất lâu rồi. Thậm chí, Lâm Phi cảm thấy thể chất thân thể đã trở về

trạng thái trước khi mình bị Hệ Thống Chiến Thần ký sinh, thân thể cường hãn qua mấy năm rèn luyện kia đã biến mất.



- Biết sai rồi sao?



Giáo viên lạnh lùng nói với Lâm Phi.



- Đây coi như tôi trả cho ông.



Lâm Phi không hề e sợ, nhìn chằm chằm vào hai mắt giáo viên, bình tĩnh nói với ông ta.



Giáo viên lạnh lùng nghe lời nói kỳ quái của Lâm Phi, nhìn thấy vẻ mặt chẳng thèm quan tâm của hắn.



- Đi, tới sân vận động chạy mười vòng, chạy không đủ thì không được tan học.



Giáo viên cầm thước chỉ vào đầu Lâm Phi nói.



Lâm Phi đứng dậy, nhìn bạn học quen thuộc cùng giáo viên xong liền xoay người đi ra khỏi phòng học.



Lâm Phi vừa mới xuống cầu thang, liền nghe thấy trong một phòng học ở

tầng một truyền đến tiếng kêu thảm thiết: “cứu mạng”, “ác ma”, “ đừng”.