Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 38 : Cô Gái Áo Đen Và Lần Đầu Thử Nghiệm Dị Năng

Ngày đăng: 01:34 19/04/20


Chiến hạm vận tải khổng lồ dừng trước bến cảng vũ trụ, đưa Lâm Phi tới tinh cầu học viện quân sự Bắc Đẩu của Thiên Long Liên Bang. Bắc Đẩu Tinh.



- Thật ra trong mộng cảnh tầng hai, vì tôi đã được thủ thuật của anh cứu giúp, trong trái tim tôi đã có hình bóng anh, đã làm tôi có nhung nhớ về anh. Anh là nhân tài, có muốn suy nghĩ lại không? Gia nhập vào thánh giáo của tôi đi. Giờ trong tay tôi đã có lượng lớn tiền vũ trụ. Anh và tôi trở về Thánh giáo, hợp tác với nhau, nhất định có thể làm tổ chức Thánh giáo rực sáng. Nhiều nhất mười năm là có thể dựng lên lực lượng quân sự không thua gì hạm đội liên bang. Tương lai chúng ta sẽ có năng lực lật đổ liên bang mục nát đang thống trị này.



Lúc thấy Lâm Phi muốn xuống chiến hạm vận tải, Ám Phi Hoa liền đi tới, nôn nóng khẽ nói bên tai Lâm Phi.



- Cái con bé này muốn tao phản à? Còn muốn xây dựng tổ chức hạm đội khủng bố nữa? Ông mày mệnh còn dài. không muốn đối nghịch với liên bang đâu.



Lâm Phi thầm nghĩ, Vốn dĩ trong lòng hắn còn có chút không nỡ ly biệt nhưng giờ hắn không thể rời đi ngay lập tức.



- Có mơ ước là tốt. Ám Phi Hoa, tôi phải rèn luyện bản thân trong học viện quân sự đây. Cô cũng biết đấy, tôi vừa mới rời khỏi ngục giam, tôi còn muốn hưởng thụ cuộc sống thiếu niên bình thường mấy năm.



Sau khi Lâm Phi nói xong lập tức bước nhanh rời đi.



Một giờ sau, Lâm Phi thong dong nhàn nhã đi trên đường phố phồn hoa của Bắc Đẩu Tinh. Hắn nhìn đám người đi lại xung quanh. Không có quả cầu kim loại nặng nề dưới chân, cảm giác tự do thật tốt.



Nhưng nhìn thầy túi áo khô quắt, Lâm Phi mới để ý tới một vấn đề lớn. Hắn không có tiền, một đồng cũng không có, ăn cơm tối nay chính là một vấn đề lớn. Hơn nữa, Lâm Phi còn không muốn đến học viện quân sự Bắc Đẩu sớm như vậy. Hắn mới được khôi phục tự do, còn muốn tiêu diêu mấy ngày.



Lâm Phi tận lực đi tới những chỗ ngõ nhỏ âm u, hi vọng có thể gặp phải đám cướp, để hắn kiếm thêm một chút thu nhập. Nhưng thật đáng tiếc, vòng vo mãi, cũng đi qua nhiều ngõ cụt, quay ra ngoài đi lần nữa mà hắn vẫn không gặp phải đám cướp nào. Đúng lúc Lâm Phi đang đi trong một con hẻm tối, hắn liền đụng phải một nhóm người đang đánh nhau.



Thật ra phải nói là một cô gái tóc ngắn mặc áo đen, tay cầm dao găm năng lượng đang đánh nhau với năm người to khoẻ cầm súng và kiếm năng lượng.



Lúc Lâm Phi đi tới, trận đánh nhau đã gần xong cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân trong dự đoán của Lâm Phi không xảy ra. Cô gái áo đen đã đánh ngã toàn bộ năm người to khoẻ kia. Lâm Phi liếc mắt nhìn năm người to khoẻ trên cổ đều có đường tia máu thật dài.




Sau đó hắn tìm thấy mấy miếng bánh bao cứng ngắc không biết đã để bao lâu rồi trên bàn trà. Sau khi tự rót cho mình một chai nước, hắn liền đi tới chiếc giường nhỏ màu hồng phấn trong phòng ngủ, ngồi xuống, ăn vài miếng bánh bao cứng. Mặc dù hơi khó ăn nhưng dù sao cũng ngon hơn đồ ăn tổng hợp trong ngục giam Tạp Nhĩ.



Nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi hai tiếng, Lâm Phi vẫn không nghe thấy có tiếng động trong phòng khách. Chắc hẳn tối nay, cô gái áo đen này vẫn chưa tỉnh lại.



Giờ phút này, ngoài trời đã tối. Sau khi biết bản thân có dị năng “ba phút Chiến Thần (ngụy)”, Lâm Phi quyết định thử nghiệm dị năng bản thân.



Lâm Phi đi tới phòng đọc sách bên cạnh, mượn ánh sáng cửa sổ bên ngoài. Hắn bật chiếc đèn bàn nhỏ lên, điều chỉnh độ sáng của đèn bàn đến mức thấp nhất. Ánh đèn yếu ớt chỉ làm cho hắn miền cưỡng có thể nhìn thấy rõ đồ đạc trong phòng đọc sách.



Nhưng thế này cũng đủ rồi. Đầu tiên Lâm Phi đặt đồng hồ trước mặt hắn, tiếp theo chỉnh thời gian về mốc 0 giờ 0 phút rạng sáng.



Đêm nay hắn sẽ kiểm tra dị năng mà hắn đã lấy được. Thứ kiểm tra đầu tiên chính là rốt cục hắn có thể trở lại quá khứ bao lâu. Hơn nữa mỗi lần trở lại quá khứ có giống nhau không có thể liên tục thi triển không mỗi ngày có thể thi triển mấy lần.



Hệ Thống Chiến Thần biến thái trong đầu chỉ nói cho hắn biết tên (Dị năng là “ba phút Chiến Thần (ngụy)”, chắc hẳn là có thể trở về ba phút trước.



Chỉ có hoàn toàn biết dị năng của bản thân thì mới có thể lợi dụng trong tương lai được.



Sau khi hít sâu một hơi, Lâm Phi bắt đầu tập trung tinh thần, cô gắng nói thầm trong đầu là “trở lại quá khứ trở lại quá khứ”.



Trong nháy mắt, cảnh vật trong phòng đọc sách liền trở nên mơ hồ. Đồng thời hắn nhìn đồng hồ bấm giây trong suốt, kim giây đang từ từ xoay tròn. Tiếp theo hắn nhìn về phía đồng hồ, thời gian hiện lên là 0.517 giờ 0 giây.



Ba phút, trở lại ba phút trước.