Siêu Cấp Tội Phạm
Chương 437 : Người Xuyên Không Nhậm Hạo
Ngày đăng: 01:37 19/04/20
Bách Thú Đế Quốc gần đây xảy ra hai sự kiện lớn.
Thứ nhất là lăng mộ hoàng gia bị phá huỷ, toàn bộ thủ vệ bị giết, đế quốc bắt đầu lục soát nhưng không có kết quả gì.
Sự kiện thứ hai là Vương Hân Nhi, người bị đả kích nặng nề trong trận
đấu với Thiên Hạ Đệ Nhị ba năm trước đã trở lại Cơ Giáp Đế Quốc và đưa
ra lời thách đấu thứ hai tới Thiên Hạ Đệ Nhị.
Thiếu nữ thiên
tài ba năm trước, con gái của vương gia Chiến Thần có thị thực tuyệt hảo nay đã trưởng thành thành một đại mỹ nữ.
Quân tử báo thù mười năm không muộn, mỹ nữ thì chỉ cần ba năm.
Vương Hân Nhi dùng tài khoản của mình là Lưu Ly Kinh Thiên đưa ra lời
thách đấu với Thiên Hạ Đệ Nhị, nhưng đã mấy ngày qua mà Thiên Hạ Đệ Nhị
không trả lời/
Bảy ngày trước, Vương Hân Nhi đã đánh bại phụ thân của mình trong trận đấu mô phỏng và trở lại với Cơ Giáp Đế Quốc.
Lúc này, Vương Hân Nhi đang ngồi trong khoang lái của Cơ Giáp Đế Quốc đọc diễn đàn.
- Thiên Hạ Đệ Nhị, đã bảy ngày rồi sao anh không ứng chiến?
Vương Hân Nhi chờ đợi có phần nôn nóng, còn chưa tới ba tháng nữa là
tới lễ đăng cơ của hoàng tử Bách Thú Đế Quốc, cô nhất định phải chứng
minh bản thân trước lúc đó.
- Lẽ nào anh cho rằng tôi quá
yếu? Nếu vậy tôi sẽ như anh, bắt đầu khiêu chiến những người đứng đầu ở
Thiên Long Liên Bang, đến khi nào anh ứng chiến thì thôi.
Nghĩ thế, Vương Hân Nhi vào phòng khiêu chiến trung cấp, khiêu chiến một người chơi của Thiên Long Liên Bang.
Ba năm, hàng ngày Vương Hân Nhi đều luyện tập khả năng bắn trong lặng
lẽ. Ba năm đã khiến khả năng lái người máy của Vương Hân Nhi đạt đến
đẳng cấp yêu nghiệt. Mấy hôm trước, Vương tướng quân và Vương Hân Nhi
quyết đấu, đã bị cô bắn trúng sau ba phát súng.
Lâm Phi đang ngủ trong biệt thự.
Sáng sớm, Lâm Phi dậy tắm rửa, đứng trước gương hắn nghĩ, bị cái hệ
thống kia bám vào người cũng gần năm năm rồi. Mấy năm nay hắn đã trải
qua những trận chiến đấu mà người thường mấy đời cũng trải qua được.
Lâu rồi không vào Cơ Giáp Đế Quốc, Lâm Phi quyết định vào luyện đâm thẳng.
Đăng nhập vào phòng huấn luyện của Cơ Giáp Đế Quốc, Lâm Phi bắt đầu điều khiển cỗ Thanh Long vung kiếm.
===
Bầu trời vẫn là màu lam, mặt đất vẫn rắn chắc như vậy, há mồm hít một
hơi không khí trong lành, không thấy có gì khác biệt cả.
Nhưng ngoài trời và đất ra thì bốn bề đều đã thay đổi, tất cả trở nên vô cùng lạ lẫm, ngay hắn cũng thay đổi rồi, từ một thanh niên hơn hai mươi tuổi giờ thành ra chỉ như một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
Mình…không phải mình bị xe đâm trọng thương rồi sao? Sao lại ở đây? Đây rõ ràng không phải địa cầu.
Mấy phút sau hai người đến phòng làm việc của bb.
- Thanh niên, cậu tên là gì? Cha mẹ đâu?
Bà Phùng Hợp nở nụ cười tươi nhất có thể, hỏi Nhậm Hạo. Nhưng gương mặt của bà ta, dù có cười thì cũng khiến người ta không rét mà run.
- Tôi là Nhậm Hạo, cha mẹ đều mất cả rồi, tôi là ăn xin trên đường.
- Ồ, vậy sau này cậu ở đây đi. Cậu, đưa Nhậm Hạo đi thay quần áo, đưa cậu ta đi tắm, ăn một chút rồi tới khu D34.
Bà Phùng Hợp nói với một người cao to phía sau.
Nhậm Hạo đi theo người đó tới một căn phòng nghỉ sang trọng, có phòng vệ sinh riêng.
Trong phòng còn có một cái bàn ăn bày sẵn bánh mỳ và sữa.
Nhậm Hạo ăn vội ăn vàng, đi tắm, người kia đưa tới quần áo.
- Đây là quần áo của cậu. Sau này cậu được gọi là 5720, chưa được phép
thì không được rời khỏi căn phòng này. Hàng ngày đến giờ ăn sẽ có người
đưa đồ tới.
Người đó để lại một câu rồi rời khỏi phòng.
- Đợi đã…
Nhậm Hạo tới cửa phòng hét lên nhưng người kia đã khoá cửa lại, hắn đẩy cửa thì thấy cửa đã bị khoá.
- Thật kỳ lạ.
Nhậm Hạo nghĩ.
Hắn nằm lên giường ngủ mất.
Ngày hôm sau, một y tá đưa Nhậm Hạo đi kiểm tra sức khoẻ toàn diện.
Trên tờ khai ghi 5720, trên áo cũng là 5720. Con số này có nghĩa gì Nhậm Hạo vẫn chưa hiểu, lẽ nào là số của nhân viên làm việc ở đây?
Hắn hỏi mọi người xung quanh nhưng ai cũng nói như nhau, đây là quy định, sau này hắn chính là 5720.
---
Trong phòng làm việc, bà Phùng Hợp đọc báo cáo sức khoẻ của Nhậm Hạo.
Trên đó cho thấy sức khoẻ tốt nhưng suy dinh dưỡng nghiêm trọng.
- Ừm, phải tẩm bổ cho hắn mấy ngày rồi mới thí nghiệm được, nếu không
với thể chất của 5720 rất dễ chết ngay ngày đầu tiên. Gần đây quân đội
đưa tới ít thí nghiệm thể quá, có cái nào cũng phải giữ gìn một chút.
Chuẩn bị cho 5720 thức ăn đầy đủ dinh dưỡng, một tuần sau kiểm tra lại.
Bà Phùng Hợp nói với thủ hạ.
Cứ thế, Nhậm Hạo ở trong viện nghiên cứu của Học viện quân sự Bắc Đẩu
một tuần. Ngày nào cũng có người đưa cơm đến cho hắn đúng giờ nhưng
không ai nói chuyện với hắn cả.
Nhậm Hạo ăn no xong ngủ, ngủ đẫy lại dậy ăn, cảm giác rất vô vị, hắn có chút nhớ những ngày đánh DOTA ở địa cầu.